Nữ Y Kiều Mềm Được Vạn Thú Sủng Ái

Chương 11

Lạp Cổ hừ lạnh, rút cây gậy trong góc tường ra quất tới: “Nếu không phải vì ngươi có thiên phú chiến đấu cao thì với hành vi phạm tộc quy của ngươi, ta đã bảo tộc trưởng đuổi ngươi khỏi bộ lạc từ lâu rồi, ngươi còn dám tới đây nữa sao!"

Khương Lộ không ngờ chuyện mới xảy ra sáng nay đã nhanh chóng đến tai Lạp Cổ, hắn ta nghĩ ngay là do Khương Trà đã đi mách lẻo với bà, vừa khóc vừa chạy ra ngoài, ánh mắt đầy căm hận nhìn tỷ tỷ của mình.

"Tỷ tỷ của con đã là thạch nữ rồi, con chỉ muốn sớm đưa tỷ ấy vào động Ty thôi, tộc trưởng cũng biết chuyện này mà, con đâu có phạm tộc quy gì đâu ạ!"

Nữ nhi của tộc trưởng đã để ý đến Lâm Bắc, nhưng Lâm Bắc cương quyết không đồng ý làm một trong mười phu quân của nàng ta. Hôm qua, sau khi phát hiện Khương Trà là "thạch nữ", tộc trưởng đương nhiên càng không đứng về phía Khương Trà nên cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ với hành vi của Khương Lộ.

Lòng Khương Trà lạnh đi, ngay cả tộc trưởng cũng không đứng về phía cô nữa. Dù có thoát khỏi động Tu thì những ngày tháng sau này của cô e rằng sẽ chẳng dễ dàng gì.

Lạp Cổ đánh hắn ta vài cái rồi dừng lại, thở dốc hỏi: "Là tộc trưởng bảo ngươi bán tỷ tỷ của ngươi cho nam nhân khác sao?"

Khương Lộ dễ dàng né tránh mấy cú đánh của bà, hắn ta tựa vào tường, mắt đảo qua đảo lại.

Tộc trưởng chỉ ngầm đồng ý thôi chứ không ra lệnh.

"Không, con không bán tỷ ấy, là tỷ ấy tự nguyện mà."

Lạp Cổ hỏi rõ: "Khương Trà, ngươi tự nguyện hiến thân cho thú nhân Laer sao?"

Khương Trà lập tức phản bác: "Không có đâu ạ!"

Khương Lộ nói: “Có vẻ tỷ ấy hối hận rồi, nhưng đã hứa thì đừng thay đổi. Tỷ tỷ à, về với đệ đi."

Khương Trà càng nhận ra sự vô liêm sỉ của hắn ta, cô chỉ vào vết thương trên trán mình rồi nói: “Khương Lộ, ngươi bị mù à? Ta đã bị đánh đến thế này rồi mà ngươi còn dám nói ta tự nguyện sao? Ngươi nghĩ ai cũng ngốc như ngươi à?”

Khương Lộ không muốn từ bỏ con chuột tre to lớn kia, Nhuyễn Nhuyễn đã không thèm ngó ngàng đến hắn ta ba ngày nay, nàng nói muốn ăn thịt chuột tre, và ngay cả yêu cầu nhỏ đó mà hắn ta cũng không thể làm được thì chắc chắn vị trí phu thú của nàng sẽ không dành cho hắn ta nữa.

Hắn ta lại bắt đầu giở trò cũ, nũng nịu khóc lóc van nài Khương Trà về cùng mình.

"Tỷ tỷ ơi, tỷ giúp đệ đi mà, trên đời này đệ chỉ có tỷ là người thân thôi, nếu tỷ không giúp đệ thì sẽ không còn ai có thể giúp đệ nữa. Đệ thật sự rất thích Nhuyễn Nhuyễn, đệ không thể sống thiếu nàng ấy được!"

"Người thân duy nhất nên có hy sinh cũng không sao phải không?"

Khương Trà nhanh chóng nép sau lưng đại tế tư, không thèm nghe những lời lải nhải của hắn ta!

"Được rồi! Nếu ngươi thực sự là nam nhi thì hãy tự đi săn để nuôi dưỡng giống cái của mình đi, đừng hy sinh tỷ tỷ của ngươi để thỏa mãn cái lòng hư vinh đáng thương của ngươi nữa.”

Lạp Cổ quật gậy lên người Khương Lộ, khiến hắn ta đau đến méo mặt, nhưng hắn ta không dám phản kháng: “Chuyện này coi như chấm dứt ở đây, đừng quấy rầy tỷ tỷ của ngươi nữa. Nếu ta truy cứu đến cùng thì ngươi nghĩ tỷ tỷ của ngươi sẽ vào động Ty trước, hay ngươi sẽ bị đuổi khỏi bộ lạc trước?”

Lời đe dọa của đại tế tư có hiệu lực, Khương Lộ không cam lòng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể căm phẫn rời đi.

Đại tế tư biết rõ Khương Lộ đã phạm tộc quy, nhưng vì tài năng của hắn ta nên bà quyết định không truy cứu.

Khương Trà nhìn bóng dáng hắn ta rời đi, trong lòng càng quyết tâm mạnh mẽ hơn.

Cô phải nhanh chóng tìm Lâm Bắc để viên phòng và nhận phần thưởng từ hệ thống.

"Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi lại biết nhiều như vậy?"

Lúc này trong hang động không còn thú nhân nào khác, chỉ có Lạp Cổ và Khương Trà.