“Sẩy thai là sao?”
Nghe cô nói nghiêm túc như vậy, A Thải sợ hãi ngồi bật dậy: “Chẳng lẽ không giữ con của ta sao?”
Lạp Cổ vội trấn an nữ nhân đang mang thai nằm xuống: “Đừng lo, con của ngươi sẽ không sao đâu.”
Bà nhìn Khương Trà với ánh mắt phức tạp, sau đó vén váy da thú của A Thải lên và nhìn xuống phía dưới…
"Nếu đại tế tư tin tưởng thì có thể dùng các loại dược liệu như dây tơ hồng, cây tầm gửi, tục đoạn, a giao để sắc thuốc, có tác dụng ích khí dưỡng huyết, an thai. Dĩ nhiên, nhân sâm, bạch thật, đương quy, bạch thược, đỗ trọng, trần bì cũng là những vị thuốc bổ nguyên khí, có thể sắc làm thuốc an thai cho nàng ấy uống."
Khương Trà nói một cách lưu loát, nhưng khi thấy cả hai người đều ngơ ngác, cô lập tức nhận ra đây đều là tên của những dược liệu hiện đại vốn không tồn tại trong thế giới thú nhân này.
Cô cố gắng lục lọi trong trí nhớ những loại dược liệu mình từng biết, cuối cùng tìm ra vài loại thay thế và dùng tên của chúng trong thế giới này để nói cho họ nghe.
"Những thứ ngươi nói phức tạp quá, ta có loại thuốc an thai đơn giản hơn, hiệu quả cũng nhanh hơn.”
Lạp Cổ nghe cô thao thao bất tuyệt với nhiều đề xuất, ánh mắt thâm trầm nhìn Khương Trà một lúc, sau đó với tay lấy một nắm dược liệu từ bàn đá tới, nghiền nát rồi đưa cho A Thải uống.
Khương Trà còn chưa kịp nhìn rõ đó là dược liệu gì thì đã thấy A Thải uống ừng ực thứ thuốc màu xanh lá nguyên thủy kia vào bụng.
Nhanh gọn thế sao?
Đúng là đại tế tư có tài năng đáng nể thật đấy.
Uống thuốc chưa được bao lâu, A Thải lập tức buông tay khỏi bụng, từ từ đứng dậy khỏi giường đá. Ánh mắt nàng ấy nhìn Khương Trà lúc này cũng có thêm một chút kỳ lạ.
Thể chất của thú nhân quả nhiên khác biệt so với con người, nữ nhân vừa mới đau đớn đến mức tưởng chừng không chịu nổi, giờ chỉ cần một liều thuốc an thai đã có thể đứng dậy đi lại ngay lập tức.
A Thải thấy cơ thể ổn định thì chuẩn bị rời đi. Khi đi ngang qua Khương Trà, nàng ấy còn cúi đầu nói nhỏ một câu cảm ơn với cô.
Khương Trà chỉ cười nhẹ, không bận tâm lắm.
"Sao tự dưng ngươi lại hiểu biết nhiều thế?"
Đại tế tư vừa thu dọn những vết bẩn trên giường đá, vừa đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Khương Trà: “Ngươi có đúng là Khương Trà không hay là ai giả mạo đấy?"
Trước khi đến đây, Khương Trà đã nghĩ sẵn lý do biện hộ, cô định giải thích về kiến thức dược lý của mình thì tấm rèm cửa hang động bị ai đó thô lỗ vén lên.
"Tỷ tỷ, hóa ra tỷ đến đây thật, làm ta tìm tỷ khắp nơi!"
Là Khương Lộ!
"Cung kính chào đại tế tư."
Hắn ta cúi đầu cung kính chào hỏi đại tế tư.
"Cút ra ngoài!"
Lạp Cổ chẳng ưa gì cái thân thú nhân nam vô ơn bạc nghĩa này, bà thẳng tay chỉ về phía cửa.
Tất cả các áo choàng mà tộc nhân trong bộ lạc mặc đều làm từ da thú, chỉ riêng đại tế tư khoác thêm một chiếc váy dài bằng vải thô bên ngoài.
Mái tóc khô cằn, bạc phếch của bà cài đầy lông vũ ba màu, giữa trán có một dấu ấn đỏ kỳ lạ, khuôn mặt đầy nếp nhăn lúc này ngập tràn vẻ giận dữ.
Vẻ bề ngoài của đại tế tư đủ khiến Khương Lộ rùng mình.
Hắn ta vô thức rụt cổ lại, ánh mắt liếc nhìn về phía Khương Trà: “Đại tế tư, con chỉ đến tìm tỷ tỷ của con thôi chứ không có ý làm phiền bà đâu ạ."
Từ sau vụ việc đại tế tư Lạp Cổ bị đồ đệ phản bội, mọi người đều biết tính tình bà ngày càng trở nên khó chịu.
Và bà cũng không muốn nhận thêm đồ đệ nữa.
Nhưng tuổi của bà đã cao, vị trí tế tư nhất định phải có người kế thừa. Tộc trưởng gần đây đã bắt đầu thúc ép, thậm chí còn đề cử nữ nhi của ông ta. Lạp Cổ không thể từ chối thẳng nên điều này càng khiến bà khó chịu hơn.
“Ngươi tìm nó để làm gì, lại định bán tỷ tỷ của ngươi vào động Ty nữa à?”