Cũng giống như quốc vương đương nhiệm James II và cựu quốc vương Ngải Mễ Lỵ, Thụy An kế thừa huyết thống Kim Viêm Long Tích cấp S của hoàng thất, bởi vậy mới có thể trở thành thái tử.
Anh ta còn hoàn thành cả thức tỉnh sâu, đã có thể phát huy phần lớn sức mạnh huyết thống.
Đối với người thừa kế huyết thống cấp S, điều này có nghĩa là bọn họ có thể xé rách chiến hạm, hủy diệt thành thị, thậm chí là phá hủy cả một tiểu hành tinh.
Sức mạnh cường hãn, thân phận tôn quý, cộng thêm dung mạo trẻ trung tuấn tú, phong độ ngời ngời --
Người ái mộ vị thái tử điện hạ này nhiều vô số kể.
Thậm chí ở ngoài cả tinh vực do vương quốc Áo Lai thống trị, anh ta cũng có không ít người hâm mộ.
[Tuy rằng chỉ muốn lợi dụng anh ta, nhưng anh ta quả thực là một người tốt, mình nhất định sẽ không làm tổn thương anh ta.]
"Công tước."
Thụy An bước về phía Tô Dao, "Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Trong mắt anh ta không có bao nhiêu chân tình, hiển nhiên chỉ là đang quan tâm vị hôn thê một cách xã giao.
Tô Dao đang tập trung xem phụ đề.
Hoạt động tâm lý của Nguyễn Dao thật sự là quá nhiều, lúc thì nghĩ đến phân cấp huyết thống, lúc lại nghĩ sang lão đại của đế quốc bên cạnh, thật sự là khiến người ta hoa cả mắt.
"Hửm?"
Tô Dao hoàn hồn, quay đầu nhìn vị hôn phu, "Cảm ơn, điện hạ, tôi rất ổn."
Nguyễn Dao vẫn luôn chú ý đến tương tác của hai người bọn họ, thấy vậy tiếng lòng cũng thay đổi.
[Bọn họ nói chuyện thật khách sáo, có lẽ những lời đồn kia không phải là giả, Thụy An không thích cô ta, cô ta hình như cũng không để ý đến anh ta lắm.]
[... Nếu không phải cô ta may mắn, kế thừa huyết thống cấp S, thì tước vị cũng không đến lượt cô ta, dù sao Tô Dao cũng chỉ là cháu gái xa của vị công tước tiền nhiệm.]
[Bọn họ ở bên nhau là vì kết quả ghép gen, nhưng nghe nói chỉ có 60% độ phù hợp, tuy rằng đối với cấp S mà nói đã được xem là rất cao rồi, dù sao số lượng cấp S quá ít...]
Chỉ số phù hợp tượng trưng cho tính ổn định của huyết thống thế hệ sau.
Hơn nữa, chỉ số càng cao, tinh thần thể càng có thể an ủi lẫn nhau, giảm thiểu xác suất xuất hiện trạng thái dị thường, thậm chí có thể làm dịu tinh thần thể đang bạo động.
Thái tử và công tước vì vậy mà có hôn ước, nhưng lại không có bao nhiêu tình cảm, càng không có tiếp xúc thân mật gì.
[Tô Dao tại sao cứ nhìn chằm chằm mình thế? Cô ta sẽ không hiểu lầm chứ? Mình cũng không muốn cướp vị hôn phu của cô ta ngay lúc này, hơn nữa cô ta một thời gian nữa sẽ chết.]
Tô Dao: "..."
Vì Nguyễn Dao đã cho cô một cái cớ, cô cứ thế quang minh chính đại nhìn chằm chằm Nguyễn Dao.
Những dòng phụ đề kia thỉnh thoảng sẽ trở nên nhạt nhòa mơ hồ.
Nhưng nếu như quan sát thật kỹ, để tinh thần càng thêm tập trung, chúng sẽ lại trở nên rõ ràng.
Tô Dao phát hiện ra điểm này, vì vậy càng xem hăng say hơn.
[Thật ra cô ta cũng vô tội, có nên cảnh báo cho cô ta một tiếng không?]
[Cô ta chắc chắn sẽ nghĩ mình bị điên, dù sao mình cũng chẳng biết cô ta chết như thế nào, chỉ nhớ trong bản tin nói là chết do tai nạn bất ngờ...]
[Giá như lúc đó chịu khó tìm hiểu thêm về cô ta một chút... Nếu mình có ơn với cô ta, với thân phận của cô ta muốn giúp mình báo thù cũng rất dễ dàng.]
[Thôi vậy... Cô ta chết... Đối với kế hoạch của mình càng có lợi...]
"Còn một chuyện nữa, công tước."
Thụy An lại gọi cô một tiếng, "Em là chủ nhân của bữa tiệc này, lần sau gặp phải tình huống như vừa rồi, em không cần phải kiêng dè."
Tô Dao vẫn đang xem phụ đề, chỉ qua loa gật đầu, "Ừm ừm."
[Tô Dao cũng không thức tỉnh, không cách nào ngưng tụ tinh thần thể, giống như đám người vừa rồi chỉ có cấp bậc huyết thống, không thể phát huy sức mạnh huyết thống.]
[Cô ta không xứng với anh ta.]
Cái gọi là thức tỉnh, chính là cơ thể xuất hiện một phần đặc trưng thuộc về huyết thống.
Trạng thái thức tỉnh sẽ cường hóa thể chất và sức chiến đấu lên rất nhiều.
Đương nhiên rất nhiều người đều không thể làm được.
Hơn nữa, thử thức tỉnh cũng có nguy hiểm, rất dễ bị thú tính khống chế, cấp bậc huyết thống càng cao thì nguy hiểm càng lớn.
Tô Dao kế thừa một phần ký ức của nguyên chủ.
Tuy rằng vừa vụn vỡ vừa hỗn loạn, giống như một đống dữ liệu bị hỏng.
Nhưng khi nhìn thấy một số từ khóa nào đó, những khái niệm liên quan vẫn sẽ hiện lên trong đầu.
Thụy An hạ thấp giọng, "Những người vừa rồi, bọn họ chế giễu em, còn sỉ nhục khách của em, em không nên cứ thế mặc kệ bọn họ."
Tô Dao tiếp tục qua loa đáp lại, "Được rồi."
Vẻ mặt của Nguyễn Dao càng lúc càng kỳ lạ.
[Điện hạ đang nói chuyện với cô ta, cô ta là đang có thái độ gì vậy? Còn nữa, rốt cuộc cô ta cứ nhìn chằm chằm mình làm gì?]
Thụy An nhíu mày, "Công tước, em có đang nghe tôi nói không vậy?"
"Ừm, có."
"..."