Nông Dân Trồng Rau Số Một Tinh Tế

Chương 25

“Trường chúng ta còn có nam thần à? Vậy hoa khôi của trường là ai?” Tô Tiểu Thái bất ngờ hỏi.

“Hoa khôi tất nhiên là Tiết Tuệ Nghệ.” Tinh Miểu đang dũa móng tay trả lời, “Trên diễn đàn trường, toàn bộ lý lịch rực rỡ của cô ấy đều rất ấn tượng.”

Tô Tiểu Thái không thích nói xấu người khác nhưng Tiết Tuệ Nghệ là ngoại lệ, cô thực sự khó lòng mà không ghét người này, ngay cả bản thân cũng không rõ lý do. “Tớ không hiểu, những thành tích đó đều từ hồi trung học phải không? Làm sao lại có thể tiếp tục lấn sang cả đại học, khí chất cộng thêm điểm?”

“Không biết, cô ấy học ngành thiết kế cơ giáp, là đàn chị của Sa Sa.” Tinh Miểu kể một câu chuyện với Tô Tiểu Thái.

"Ban đầu, mỗi ngày Sa Sa đều đến thư viện để trao đổi kỹ thuật với những người khác nhưng hai ngày nay cô ấy không đi nữa, chính là vì Tiết Tuệ Nghệ. Cô ta cố tình đối đầu với Sa Sa, khóc trước mặt mọi người và nói rằng Sa Sa đã nói xấu thiết kế của cô ta. Bây giờ, những người khác đều cô lập Sa Sa, không cho cô ấy tham gia vào nhóm.”

Ngô Khanh Khanh mở to mắt, “Sao mình không biết chuyện này? Mình vừa mới ở đó mà, sao các cậu không nói gì?”

Tinh Miểu đẩy khuôn mặt "xấu xí" của Ngô Khanh Khanh ra, dịu dàng nói: "Cô ta là một trong những thần tượng của cậu, mình không nỡ nói xấu cô ta trước mặt cậu."

Ngô Khanh Khanh: “Giờ cậu đang nói trước mặt mình đó thôi?”

Tinh Miểu thổi ngón tay vừa được dũa móng, nhìn về phía Tô Tiểu Thái. "Đương nhiên là có sư phụ của cậu ở đây, cậu ấy sẽ kiểm soát cậu nên bọn mình có thể thoải mái mà chửi cô ta rồi."

"Ý các cậu là các cậu sợ mình bạo lực chứ gì? Mình có phải người như vậy đâu!" Ngô Khanh Khanh buồn bã, ngồi bệt xuống dưới bàn như đang trồng nấm.

Đùa vậy thôi, quay lại chuyện chính nào.

Tinh Miểu bênh vực cho Phùng Uyển Sa, rõ ràng rằng Sa Sa có chỉ số EQ hơi thấp nhưng cô ấy luôn thực tế và không hề chửi bới ai.

Tô Tiểu Thái hỏi: "Có thể kể lại tình huống lúc đó không?"

"Chẳng có gì to tát đâu." Phùng Uyển Sa không quá quan tâm đến việc bị cô lập, cô chỉ cảm thấy tiếc vì thiếu đi sự trao đổi với các bạn cùng lớp.

Nhưng làm sao Tô Tiểu Thái có thể bỏ qua sự tò mò của mình.

Tô Tiểu Thái bắt chước giọng nũng nịu khi cầu xin cha mình, “Sa Sa, mình muốn biết mà, cậu nói cho mình nghe đi.”

Phùng Uyển Sa không chịu nổi giọng nói ngọt ngào của Tô Tiểu Thái, nổi hết cả da gà, đành phải kể lại.

"Lúc đó chúng mình đang thảo luận về thiết kế bàn điều khiển bên trong của cơ giáp, đó là phần cốt lõi của mỗi chiếc cơ giáp. Đàn chị Tiết lấy ra tác phẩm đã đoạt giải của cô ấy để bọn mình tham khảo. Những người khác đều khen ngợi, chỉ có mình thấy thiết kế này có quá nhiều chi tiết thừa, đẹp thì đẹp đấy nhưng không thực dụng. Cho nên khi hai bạn kia đi vệ sinh, mình đã hỏi cô ấy lý do thiết kế như vậy."

Lúc đó, Tiết Tuệ Nghệ nói: “Bạn học Phùng à, tác phẩm của mình đã đoạt giải rồi, bạn nói thêm gì cũng chẳng có ý nghĩa.”

Phùng Uyển Sa rõ ràng không hiểu ý của cô ấy, "Chúng mình đang trao đổi kỹ thuật mà, mình đặt câu hỏi, cô ấy giải thích, điều đó rất bình thường chứ, mình còn không nói trước mặt những người khác là đã nể mặt bạn cô ta lắm rồi.”

Ba cô bạn cùng phòng: “...”

Chẳng trách Tiết Tuệ Nghệ tức giận, những lời này thật sự làm mất mặt cô ta.

“Sau đó cô ta nói cậu đã chửi cô ấy?”

Phùng Uyển Sa gật đầu, "Đúng vậy."

Tô Tiểu Thái vừa nói vừa tìm kiếm thông tin về cuộc thi cơ giáp đó trên mạng, vì tất cả đều là thiết kế của sinh viên nên có rất nhiều thông tin công khai, mô tả bằng chữ và một số hình ảnh cụ thể vẫn có thể xem được.

Cô liếc mắt qua vài hình ảnh, “Cuộc thi này quá thiên vị, còn nói là cuộc thi cấp tinh khu gì chứ, bản thiết kế của người đạt hạng tư rõ ràng tốt hơn nhiều so với ba người đứng đầu.”

Sau đó, Tô Tiểu Thái trực tiếp tìm kiếm danh sách ba người đứng đầu xem họ là ai.

Một khi tra cứu thì vụ án được phá, hai người đứng đầu là con của gia đình quyền quý, người đứng thứ ba thì là cháu trai của một triệu phú lớn.

Người dẫn chương trình và bên tổ chức đều là một công ty giải trí lớn mà mọi người đều quen thuộc.

“Sau này, bất cứ sự kiện nào do công ty này tổ chức thì đừng tham gia, họ gian lận quá nghiêm trọng.” Tô Tiểu Thái chỉ ra vấn đề mấu chốt.

Phùng Uyển Sa hạ giọng, “Sẽ có một cuộc thi do công ty đó tổ chức ngay khi khai giảng, cũng chính là cuộc thi mà đàn chị Tiết nhắc đến. Một số bạn học nói sẽ tham gia, mình định đi vì có nhiều giải thưởng nhưng sau khi nghe cậu nói vậy, mình sẽ không đi nữa.”

“Ừ, nếu không cần tiền gấp thì tập trung vào việc học sẽ tốt hơn.” Tinh Miểu cũng đồng ý rằng việc Phùng Uyển Sa không tham gia cuộc thi là hợp lý.

“Nhưng mình không còn ai để thảo luận cùng nữa, bạn học đều xa lánh mình.” Phùng Uyển Sa chỉ buồn vì điều này.

“Cậu có thể hỏi sư phụ mà.” Ngô Khanh Khanh buột miệng nói, “Có thể sư phụ còn giỏi hơn cả thầy cô ở trường.”

Tô Tiểu Thái lườm mắt, “Cậu đừng khen mình như vậy, mình chỉ là một người gà mờ thôi.”

Phùng Uyển Sa tháo kính, đôi mắt như chó con nghiêm túc nhìn cô đầy cầu khẩn. Cô nói rõ ràng, “Mình thực sự rất cần một người bạn có thể nói chuyện.”

“Cậu không có ai khác để thảo luận sao?”

Tinh Miểu hé mở đôi môi đỏ nói: “Thực ra, cậu ấy có chút chê bai những người không theo kịp suy nghĩ.” Thế giới của thiên tài, thật sự rất cô đơn.

Ngô Khanh Khanh: “……” Thật phức tạp.

Tô Tiểu Thái - người đang muốn ngủ, ấp úng nói: “Mình chỉ trả lời câu hỏi, không nhận nhiệm vụ tâm sự.”

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Tô Tiểu Thái, Phùng Uyển Sa ngẫm nghĩ, những khối rubik lập phương kia đã có thể khiến người ta không đứng dậy nổi, cùng với việc Ngô Khanh Khanh nhanh chóng chuyển đổi cách gọi, cộng thêm việc nộp đơn xin bằng sáng chế.

Tất cả những điều này tạo nên một sự bí ẩn bao quanh Tô Tiểu Thái.

Phùng Uyển Sa có chỉ số EQ đáng lo ngại. Gia đình cô ấy đặc biệt lo lắng về việc bạn cùng phòng sẽ bắt nạt cô, vì vậy họ đã tìm hiểu kỹ về gia cảnh của từng người.

Sau khi gia đình điều tra, họ tất nhiên đã thông báo cho Phùng Uyển Sa.

Thông tin về Ngô Khanh Khanh gần như hoàn toàn trong suốt, qua bạn bè của cô ấy là có thể tìm hiểu được các mối quan hệ của cô.

Về phần Tinh Miểu thì có chút phức tạp, mẹ cô ấy là vợ ba của một triệu phú nhưng Tinh Miểu thì không có quan hệ huyết thống với triệu phú.

Còn về Tô Tiểu Thái, ngoài những video đời thường mà cô đăng tải trên nền tảng mạng xã hội ra thì không có thông tin gì khác nữa.

Nhìn như có thể hiểu rõ cuộc sống của cô ấy nhưng thực chất lại chẳng biết gì cả.

Trong video, cô thường nghịch ngợm và hay làm điều ngớ ngẩn nhưng khi ở cùng, cô lại hoàn toàn không hòa hợp với những sinh viên bình thường.

Chủ yếu là do cô quá tự do, quá thoải mái, nói thẳng ra thì là không biết xấu hổ.

Cô không có gánh nặng nào cả.

Phùng Uyển Sa không thể đoán ra cũng không muốn đoán, dù sao thì có một người có thể trao đổi kỹ thuật cùng, điều đó đã khiến cô rất hài lòng rồi.

---

Ngày hôm sau, Tô Tiểu Thái ngủ đến giữa trưa mới dậy, Ngô Khanh Khanh đã hoàn thành bài tập huấn luyện mà Tô Tiểu Thái đặt ra.

Bốn người đang ăn bánh bao thịt cừu hành thơm ngon mà Tiểu Hoàn Tử làm, Phùng Uyển Sa đưa cho Tô Tiểu Thái hai tờ giấy, trên đó vẽ một sơ đồ trục quay khớp của cơ giáp, cô muốn thử tài năng của Tô Tiểu Thái.

“Ngày hôm qua mình đã trao đổi với người bạn trên mạng, đây là một đề tài đã có từ lâu ở trên mạng nhằm tăng cường độ linh hoạt của cơ giáp nhưng đến giờ vẫn chưa giải quyết được, cậu có thể trả lời được không?”

Tô Tiểu Thái liếc nhìn, “Bút đâu?”

Phùng Uyển Sa đưa bút cho cô.

Tô Tiểu Thái lấy một tờ giấy trắng mới, không dùng thước, tùy ý vẽ một sơ đồ cấu trúc linh kiện lên giấy.

Sơ đồ từ từ hình thành, đôi mắt Phùng Uyển Sa càng lúc càng sáng lên.

Khi Tô Tiểu Thái vẽ xong, cô hít một hơi thật sâu, cầm lấy bản vẽ.

Đây là một cấu trúc hoàn toàn mới, với tư cách là một thiên tài nhỏ, Phùng Uyển Sa đã nhận ra giá trị của nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bánh bao thịt cừu ngay lập tức bị cô ấy bỏ quên, Phùng Uyển Sa hoàn toàn đắm chìm trong bản vẽ của Tô Tiểu Thái.

Tinh Miểu nhìn Phùng Uyển Sa dần dần say mê, “Cậu không chọn trường học liên quan đến cơ giáp sao, cậu chắc chắn sẽ tỏa sáng.”

“Đúng vậy, sau này cậu cứ khen mình như vậy đi.” Tô Tiểu Thái thẳng thắn nói: “Ngoài việc trồng rau ra thì mình làm được tất cả. Vì vậy mình mới chọn trồng rau.”

Câu nói thật đáng ghét.