Nông Dân Trồng Rau Số Một Tinh Tế

Chương 23

Một tuần sau khi đến trường, trời đổ mưa phùn. Tô Tiểu Thái kéo Ngô Khanh Khanh cùng đi đến ruộng rau, đội nón tre rộng vành có thể che mưa để dựng hàng rào.

Tô Tiểu Thái không chỉ giỏi giao tiếp ngoài đời, mà trên mạng cũng có rất nhiều mối quan hệ.

Cô ấy lên mạng tìm các anh chị khóa trên của Học viện Nông nghiệp để trao đổi.

Họ nói với cô rằng, ở trường Quân Sự, dã thú không phải là mối đe dọa, mà thỏ và chuột mới là kẻ gây rối.

Chúng không thể đuổi đi và còn đào hang, phá hoại hết mọi thứ trong ruộng.

Vì lo cho khu vườn nhỏ của mình, Tô Tiểu Thái quyết định làm một hàng rào nhỏ, xếp đá, cắm vài cây tre cứng, rồi còn lắp thêm một căn nhà nhỏ.

Đúng là căn nhà nhỏ, chỉ đủ làm phòng sạc cho các cơ giáp nghỉ ngơi.

Cô còn lập trình cho cơ giáp, nếu thấy hang thỏ, hang rắn, hang chuột, thì sẽ báo cho cô.

Cô rất thích món thịt thỏ kho. Thỏ không phải là động vật bảo vệ, có thể bắt thoải mái.

Trên hành tinh của Tô gia, cô cũng rất thích bắt thỏ để ăn.

Nhờ có sự trợ giúp của cơ giáp, hàng rào nhanh chóng được hoàn thành. Ngô Khanh Khanh xắn quần luyện khí cảm và các động tác mềm dẻo bên mép ruộng, còn Tô Tiểu Thái đi trồng cây.

Đất đã được phơi khô, hôm nay vừa mưa, đất vừa đủ ẩm mà không bị ngập nước, rất thích hợp để trồng trọt.

Tô Tiểu Thái không đích thân trồng, mà chỉ quan sát xem cơ giáp có trồng đúng các cây bảo bối của cô không.

Người máy đang làm việc cẩn thận, không có sai sót.

Tô Tiểu Thái thầm gật đầu, lấy ra con cơ giáp xấu xí được trang bị vũ khí cuốc, ngồi xổm xuống mảnh đất sẽ trồng cây tre Vũ Đế, rồi cẩn thận đào một cái hố nhỏ và trồng cây măng tre xuống.

Cây măng tre này được Tô Tiểu Thái mang từ hành tinh Tô Thị qua cổng không gian, vừa mới qua kiểm tra an ninh, xác định không có khả năng sinh vật xâm nhập mới được giao lại cho cô.

Mấy ngày qua, cây măng tre có chút héo úa.

May mắn là tất cả cây măng tre đều được ngâm trong dung dịch dinh dưỡng nên tạm thời vẫn giữ được sự sống.

Tô Tiểu Thái kiểm tra rễ cây măng tre, đảm bảo không bị thối, rồi nhúng vào dung dịch đặc chế cho tre Vũ Đế, giúp cây phát triển bộ rễ mạnh mẽ.

Cô đã điều chỉnh cấu tạo và tính chất của đất, hy vọng cây có thể phát triển tốt.

Lo sợ "debuff" của bản thân sẽ làm chết cây, Tô Tiểu Thái còn mang thêm người máy đến để chúng làm nhiệm vụ lấp đất cuối cùng.

Sau khi trồng xong, cơ giáp cầm cuốc nhảy nhẹ một cái, xoay tròn và đứng bên bờ ruộng.

Ngô Khanh Khanh tình cờ đứng ngay bên cạnh cơ giáp, khi thấy nó xuất hiện, cô cảm thấy nó quá xấu, xấu đến mức muốn báo cảnh sát.

Nhưng sau khi Tô Tiểu Thái xoay tròn và nhẹ nhàng đáp xuống đất, Ngô Khanh Khanh lại thấy nó có vẻ đẹp thanh tú, khó mà tin được một cơ giáp nặng nề lại có thể thực hiện những động tác linh hoạt như vậy.

"Thái Thái, cho mình lái thử cái cơ giáp này được không?" Cô ấy cảm thấy ngứa tay, đã lâu không được lái cơ giáp thật.

Tô Tiểu Thái mở cửa khoang và nhảy xuống nhẹ nhàng, Ngô Khanh Khanh tràn đầy mong đợi.

"Không phải tớ không cho cậu lái, mà là cơ giáp này cậu không thể điều khiển."

Ngô Khanh Khanh nghĩ rằng các cơ giáp đều tương tự nhau.

Tô Tiểu Thái mở quyền truy cập khoang lái, "Không tin thì lên thử đi."

Sau nhiều lần bị "vả mặt", Ngô Khanh Khanh đã hoàn toàn tin tưởng Tô Tiểu Thái. "Tớ không phải không tin, chỉ là tò mò xem cơ giáp mà mình không điều khiển được thì trông như thế nào."

Tô Tiểu Thái gật đầu, "Cứ xem thử đi, thử trước đã." Nhưng cô cũng không hoàn toàn tận tình chỉ dạy Ngô Khanh Khanh, vì trước khi hiểu rõ tính cách của cô ấy, Tô Tiểu Thái không định dạy hết bí quyết.

Dạy học trò để rồi học trò đói chết thầy là chuyện xảy ra thường xuyên.

Tuy nhiên, cái cơ giáp này cũng là cơ giáp cũ nhất trong số những chiếc mà cô chưa đào thải. Nó đã qua nhiều lần cải tiến, và chiếc cơ giáp mà cô dồn nhiều tâm huyết nhất đang nằm trong khoang không gian của cô là một "cơ giáp mới" mà cô khó khăn lắm mới chế tạo được.

Gọi là mới, nhưng cũng không hoàn toàn, vì cô không có tiền để mua những thiết bị chính xác hơn.

Những gì có thể tìm thấy trên thị trường, cô đã cố gắng mua hết, chỉ đủ để làm ra một chiếc cơ giáp mà cô cảm thấy tiện dụng.

Ngô Khanh Khanh rất vui mừng, vì khoang lái của cơ giáp là nơi riêng tư nhất của chủ nhân cơ giáp. Việc Tô Tiểu Thái cho phép cô điều khiển chứng tỏ cô ấy thực sự coi cô là bạn thân.

Hai người mỗi người mang một suy nghĩ, nhưng lại cùng chung chí hướng.

Ngô Khanh Khanh phấn khích trèo lên, rồi phát hiện bên trong không có ghế ngồi, mà là một không gian hình tròn với các thiết bị mà cô chưa từng thấy.

Tô Tiểu Thái cũng trèo lên và nói: "Lần đầu tiên của cậu, tớ không dám cho cậu điều khiển, rất dễ gây tai nạn làm hỏng ruộng của người khác. Cậu ngồi ghế phụ, xem tớ lái thế nào." Cô ấy ấn vào tấm cửa mềm phía sau, tấm cửa mở ra, lộ ra ghế phụ an toàn.

Đây là ghế dùng để cứu người trong trường hợp khẩn cấp, không có gì đặc biệt.

Ngô Khanh Khanh làm theo, ngồi vào ghế phụ và thắt chặt dây an toàn.

Khi cửa đóng lại, bên trong tối đen như mực.

Tiếng gầm nhẹ của cơ giáp vang lên khi nó khởi động, tấm cuaer mềm trước ghế phụ biến thành một bức tường trong suốt có thể nhìn thấy phía trước khoang lái.

Còn hai bên thì như cửa sổ mở ra, có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài.

Cơ giáp chính thức khởi động, Ngô Khanh Khanh sững sờ khi thấy toàn thân Tô Tiểu Thái được bao phủ bởi một lớp vỏ kim loại màu xanh lam, trông giống như ý tưởng một bộ xương ngoài.

Cô ấy di chuyển, cơ giáp cũng di chuyển.

Cơ giáp lộn một vòng, Ngô Khanh Khanh không thể nhìn rõ cách điều khiển, chỉ cảm thấy tóc dựng đứng và một cảm giác mất trọng lực nhẹ khi lộn qua.

Cơ giáp không cần động cơ đẩy mà vẫn có thể thực hiện động tác phức tạp như vậy sao?

Sau đó, Tô Tiểu Thái không làm thêm động tác khó nào nữa, chỉ nhảy qua lại trong ruộng và chơi đùa một chút.

Cảnh tượng này bị ai đó ghi lại và đăng lên mạng, với tiêu đề "Vua nhảy của thời đại mới."

Phần bình luận rất vui nhộn:

"Ôi mắt tôi, đau quá, cơ giáp xấu quá."

"Sao tôi lại thấy nó vừa xấu vừa dễ thương."

"Cây cuốc làm vũ khí thật à? Mở mang tầm mắt luôn."

"Thấy được cơ giáp này, đột nhiên muốn có một chiếc, xin hỏi đặt mua ở đâu vậy?"

"Bình luận toàn là người thiếu kinh nghiệm, bạn có thấy cái cách nó uốn éo quyến rũ không, dáng dấp uyển chuyển, tôi muốn biết ai là người lái chiếc cơ giáp này, tôi muốn theo dõi cô ấy."

"Không nói nhiều, tôi đã nhắc với bạn mình là cơ giáp sư và đặt hàng một con rồi, hãy chú ý theo dõi tài khoản của tôi, tôi sẽ thử lái ngay khi nhận được nó."

"Đúng là những video nổi tiếng như thế này sẽ có đại gia xuất hiện khoe khoang và còn định kiếm tiền từ chúng ta."

"Tôi không biết lái cơ giáp, chỉ muốn hỏi, có phiên bản mô hình không?"

Tiêu đề nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.

Dù xấu xí nhưng lại độc đáo, hoàn toàn không đυ.ng hàng.

Tô Tiểu Thái chơi đủ rồi, Ngô Khanh Khanh choáng váng bước xuống cơ giáp.

Ngẩng đầu nhìn chiếc cơ giáp màu sắc loang lổ, nghĩ: "Xấu gì mà xấu, thật là hoành tráng. Cô ấy cũng muốn có một cái, ngầu hết biết."

Tô Tiểu Thái tiếp tục chỉ dẫn Ngô Khanh Khanh.

Cô ngồi lên chiếc ghế nhỏ, phân tích từng chiêu thức của bài tập khí cảm cho Ngô Khanh Khanh, giải thích công dụng của từng chiêu.

Dưới ánh hoàng hôn, Ngô Khanh Khanh hoàn toàn đổi cách gọi, "Sư phụ, tối nay có tiếp tục luyện tập như hôm qua không?"

"Tối nay thì không được, tớ có việc, đã hẹn Phù Ý và luật sư Trương rồi. Nhưng mình đã chuẩn bị cho cậu một con rối chiến đấu, là đối tượng mình đánh suốt hai năm qua, giờ chuyển sang cho cậu."

"Còn có cả người máy chiến đấu nữa sao? Nghe nói làm đối luyện rất tuyệt vời." Đánh nó, nó sẽ đỡ đòn, có thể điều chỉnh tư thế phòng thủ theo động tác của chủ nhân. Nghe nói xả stress cũng rất hiệu quả.

"Nghĩ cái gì vậy?" Những loại máy cũ đó chỉ là đồ chơi thôi. Trong mắt Tô Tiểu Thái, chúng chỉ như rác rưởi, dù cô không đủ tiền để mua "rác rưởi" này.

"Đây chỉ là một người máy đối luyện sơ cấp thôi, mình nghĩ cậu và nó sẽ rất hợp nhau." Tô Tiểu Thái đưa người máy cho cô ấy.

Chỉ là một người máy nhỏ bằng quả bóng rổ, trông giống như một khối rubik hơn hai mươi tầng.

Ngô Khanh Khanh thấy trên đó có bốn nút: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, tắt.

"Tớ khuyên cậu bây giờ đừng bật lên. Nó được cài đặt chế độ đối luyện trong một giờ mới tự động tắt. Nếu cậu không đủ nhanh, cậu sẽ không thể tắt được nút tắt đâu."

Ngô Khanh Khanh ngay lập tức kiềm chế sự tò mò, cẩn thận ôm nó trong lòng.

Trên đường về ký túc xá, Ngô Khanh Khanh hỏi: "Sư phụ, có phải bằng sáng chế mà cậu đang xin liên quan đến cơ giáp mà cậu đang lái không? Cậu có phải cố tình làm nó xấu xí thế để âm thầm kiếm lời không?"

"Hỏi rất hay, nhưng lần sau đừng hỏi nữa, ngừng tưởng tượng đi."

Tô Tiểu Thái không định làm giàu bằng bằng sáng chế, công nghệ sẽ không được phổ biến cho tất cả mọi người, mà chỉ có các nhà sản xuất lớn mới kiếm được tiền từ đó.

Cô ấy không thể đóng vai thánh mẫu, làm lợi cho người khác được.

Nhưng số tiền cần kiếm vẫn phải kiếm về. Đến lúc đó, nếu kiếm được tiền từ tất cả các bằng sáng chế, việc quyên góp hay giữ lại để tiêu dùng sẽ được quyết định sau.

Nhiều khi, con người sẽ chôn vùi một phần lương tâm của mình để sống tốt hơn. Chỉ cần không vi phạm pháp luật, Tô Tiểu Thái không ngại trở thành một người tham lam, ích kỷ bình thường.

Chỉ cần không có đạo đức, cô ấy có thể sống một cách thoải mái.

Dĩ nhiên, bình thường cô vẫn sẽ cố gắng làm một người tốt.

Sau bữa tối, Ngô Khanh Khanh mang theo cơ giáp chiến đấu đến sân tập, còn Tô Tiểu Thái đi gặp Phù Ý và luật sư Trương.

Ngô Khanh Khanh ôm khối rubik chiến đấu đến sân tập, giữa đường gặp vài tân sinh viên ngành kỹ sư cơ giáp. Thấy thứ cô đang cầm trên tay, họ cười hỏi: "Cậu mang một khối sắt đi đâu thế?"