Cá Mặn Cầm Nhầm Kịch Bản Của Nữ Chính

Chương 57: Ta gả

Đối mặt với ánh mắt bức bánh trên đỉnh đầu, Tô Từ thực sự hơi sợ hãi, không, nói sợ hãi cũng không đúng lắm, trước tình huống cưỡi hổ khó xuống này, nàng quả thật hơi dao động.

Lý do ban đầu khiến nàng không muốn gả cho Dương Diên Tông sâu xa là vì sợ phiền toái.

Tô Từ là người có tính cách cá mặn, nàng cũng rất thích một cuộc sống bình lặng, thoải mái.

Nói ghét thì thật ra nàng cũng không ghét Dương Diên Tông.

Chủ yếu là ngại phiền.

Hắn là một nam nhân anh tuấn, quyết đoán, lại rất có năng lực, có thể nói là tư chất xuất chúng, không ai sánh bằng, tính cách chỉ hơi lạnh lùng cứng rắn, nhưng người nào có năng lực mà chẳng hơi khó chiều?

Một nam nhân có sức hút như vậy mà, chỉ tính riêng gương mặt của hắn cũng đủ làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui rồi.

Giống như tư thế kabedon hiện tại, hắn hoàn toàn có thể khiến tim người ta đập loạn nhịp, hormone phái nam hoàn toàn bùng nổ.

Ghét thì không phải ghét, từ chối là vì ngại phiền, nhưng bây giờ có thể dễ dàng thấy được, không đồng ý chắc chắn sẽ gặp phiền toái.

Hơn nữa còn là vô cùng vô cùng phiền toái.

Thời gian trôi đi, mắt Dương Diên Tông càng híp lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm: "Hửm?"

Bàn tay đang vuốt ve má nàng di chuyển xuống dưới ôm lấy eo nàng, đột nhiên siết chặt, Tô Từ giật mình nói: "Ta gả, ta gả."

Gả là được chứ gì? Bóp cái gì mà bóp, đau lắm đấy?

Không phải chỉ là gả cho người ta thôi sao? Có gì mà phải sợ?

"Bóp ta làm gì, sức của ngài lớn vậy, đau lắm!" Không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào sao?

Tô Từ nhe răng, trừng mắt nhìn hắn, đẩy bàn tay đang ôm eo nàng ra.

Đồng ý là được rồi.

Dương Diên Tông rất hài lòng với câu trả lời của nàng, cũng không quan tâm đến thái độ hắt hủi, nhanh chóng thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, chạy ra ngoài của nàng.

Tô Từ quay lại nhìn hắn, người này lại bày ra bộ dạng nhàn nhã, chậm rãi đi theo nàng về phía đống lửa.

Rõ ràng Dương Diên Tông thích ứng rất nhanh với câu trả lời của nàng và mối quan hệ mới này, như thể hắn chưa từng cân nhắc đến việc nàng sẽ trả lời đáp án khác.

Đúng là tự tin thật đấy!

Tính cách cường thế quá thể quá đáng!

Tô Từ nhặt một khúc củi ném vào ngọn lửa đang yếu dần, ở thời hiện đại, người nuôi mèo thỉnh thoảng lại ngứa tay trêu chọc hoàng thượng của mình: "Thật ra ta cũng có thể không đồng ý."

Nàng nhướng mày lên mang theo vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Dương Diên Tông nhìn qua, nhíu mày nguy hiểm, Tô Từ gió chiều nào theo chiều nấy, lập tức xun xoe: "Tướng công!"

Cố ý kéo dài câu nói, âm cuối vừa dài vừa nũng nịu, vô cùng ngọt ngào.

Đồng ý thì đồng ý, cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là vẫn thấy hơi lạ lẫm, nhưng nàng cảm thấy khả năng thích nghi của mình cũng khá tốt, Dương Diên Tông tự nhiên như vậy, nàng cũng không thể thua kém hắn được.

Nàng chắp tay ra sau lưng, nhếch môi cười, hai chân khép lại, xinh đẹp lung linh, nhướng mày cố ý liếc nhìn người phía đối diện, đôi mắt sáng ngời như sao.

Thông minh đấy, Dương Diên Tông quay đầu nhìn sang, nàng lập tức nhảy ra xa mấy bước, đứng đối diện đống lửa, đắc ý cười nhìn hắn.

Làm vậy là xem thường Dương Diên Tông rồi.

Dương Diên Tông nhìn chằm chằm vào nàng chừng ba giây, cười hừ một tiếng, nhìn có vẻ chỉ tùy ý cất bước, hiện tại người đã đứng trước mặt nàng, nắm lấy cằm nàng, cúi người hôn lên.

Phủ kín đôi môi nàng, cạy miệng ra, đầu lưỡi tiến thẳng vào trong, trong nháy mắt đã mang theo khí thế dời sông lấp biển, khuấy đảo bên trong, hút lấy đầu lưỡi khiến Tô Từ tê dại.

Nàng ưm ưm hai tiếng... được rồi, đây là điều Tô Từ không ngờ tới, nàng đã chuẩn bị tinh thần để pha trò đấu võ mồm, ai ngờ người nào đó lại chẳng thèm nói mấy câu vô ích, trực tiếp tấn công vào thành lũy, hay cho một kẻ không nói đạo nghĩa.

Cái hôn của Dương Diên Tông cũng giống như con người hắn vậy, bá đạo, cường hãn, hắn nắm lấy cằm nàng như sói nuốt chửng con mồi, thậm chí còn dùng tay xoa nắn nàng vài cái.

Tô Từ: "..."

Tô Từ vốn còn lo, chẳng lẽ hắn định xử tại chỗ? Không phải chứ? Không cần bạo vậy đâu! Không được, ăn cơm trước kẻng thế này, ở thời hiện đại thì không sao, nhưng ở thời đại này chắc chắn là không phù hợp.

Tô Từ kháng nghị hai lần, nhưng cũng không có tác dụng, nàng lập tức ngoan ngoãn thuận theo, không dám vuốt râu hùm nữa, cũng may Dương Diên Tông có chừng mực, thấy nàng ngoan ngoãn, hắn chỉ sờ soạng hai cái rồi buông tay.

Cái hôn cũng dần trở nên dịu dàng.

Như vậy còn tạm được, đây là nụ hôn đầu của nàng, cảm giác cũng khá tốt, Tô Từ suy nghĩ một lát, khôn khéo phối hợp, cuối cùng cũng đáp lại một chút.

Nàng thế mà lại khá quen thuộc, cũng không luống cuống?

Lông mày Dương Diên Tông lập tức dựng ngược lên, hắn buông nàng ra, nheo mắt hỏi: "Nàng đã từng hôn ai chưa?"

Tô Từ không sợ: "Thời niên thiếu vô tri, ai mà không từng khao khát?"

Giả bộ làm thiếu nữ ngu ngơ thật sự quá khó khăn, cũng quá mệt mỏi, nếu không chấp nhận được, vậy vừa hay có thể chia tay luôn.

Thật ra, chủ yếu là nàng đột nhiên nghĩ đến Quý Thừa Đàn, không được, tên này chính là một quả lựu đạn vô hình, nàng phải đặt tiền đề cho Dương Diên Tông trước.

Biểu cảm của Dương Diên Tông trở nên rất nguy hiểm, Tô Từ vội vàng giơ tay lên thề: "Sau khi đính hôn với chàng, ta chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với chàng!"

Tô Từ nói đúng, "ta" ở đây là nàng, bắt đầu từ giây phút nàng gật đầu đồng ý mới tính là nàng và Dương Diên Tông đã đính hôn.

"Chàng yên tâm, ta cũng sẽ không bao giờ khiến cha mẹ phải mất mặt."

Nói vậy, lỡ như tương lai cái tên họ Quý kia đột nhiên nhảy ra, chỉ cần không nói rõ là khi nào thì vẫn có thể lấp liếʍ, tìm ra con đường sống.

Đưa ra một thông tin có lỗ hổng.

Nhưng làm vậy cũng chỉ là tạo tiền đề, Tô Từ cũng không dám vuốt râu hùm nữa, vội vàng giơ tay xin thề.

Dương Diên Tông vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt u ám không chắc chắn, khiến nàng thấy hơi lo lắng, Tô Từ suy nghĩ một lát, rồi nhón chân dè dặt hôn lên môi hắn.

Dương Diên Tông để mặc nàng hôn trong giây lát, sau đó mới hừ lạnh một tiếng, xoay mình hôn lại, còn hung ác xoa nắn chỉnh đốn nàng một phen.



Cuối cùng cũng có thể ngăn lại sự phiền phức này, miệng Tô Từ hơi tê tê ngưa ngứa, còn hơi đau, người ta ở bên nhau đều là dưới ánh trăng lãng mạn, còn nàng thì thế này, đúng là do không phải nhân vật chính.

Hơn nữa, nàng cứ có cảm giác tiến độ hơi nhanh, cảm giác như bay vậy.

Tô Từ lẩm bẩm phàn nàn, che miệng chạy ra suối chườm lạnh, Dương Diên Tông đi theo sau nàng.