Cá Mặn Cầm Nhầm Kịch Bản Của Nữ Chính

Chương 53: Không ai lừa được ai

Thực ra vẫn còn mấy người ở lại canh gác nhưng Dương Diên Tông đã giải quyết trong phút mốt.

Sau đó, cả hai đi thẳng vào đại sảnh, tiêu diệt hai kẻ phục kích đang ẩn nấp sau những cột đá.

Quá tốt rồi, cuối cùng cũng xong!

Dương Diên Tông lấy chìa khóa bí mật ra, Tô Từ thổi cây thổi lửa lên, nàng ngồi thấp xuống tìm kiếm trên bức tường đá đen phía sau ghế chủ tọa, không lâu sau đã tìm được một khoảng lõm xuống để đặt chìa khóa vào.

Nàng quay người lại nhận lấy chiếc chìa khóa bí mật trong tay Dương Diên Tông, dừng lại một nhịp sau đó cẩn thận đặt nó vào chỗ hõm, không có phản ứng, nàng đưa tay lên ấn một cái, lập tức nghe thấy một tiếng "tách" rất vang.

"Có phản ứng rồi!"

Tô Từ nói nhỏ, đưa tay ra nhẹ nhàng xoay trái xoay phải, sau đó một tiếng "cạch" rất nhẹ vang lên, quả nhiên một phiến đá dài rộng khoảng một thước nhô lên từ dưới bức tường, Tô Từ nhìn xuống thì thấy một chiếc hộp lặng lẽ nằm bên trong.

Cuối cùng cũng tìm ra rồi, tốt lắm!

Tô Từ mừng rỡ, đang định vươn tay ra lấy nó nhưng nàng vừa cử động một cái thì bỗng cảm thấy Dương Diên Tông bên cạnh hơi cử động.

Trong lòng nàng đột nhiên giật thót, sao thế?

Dương Diên Tông đứng dậy, quay người lại!

Tô Từ chợt quay đầu lại, nhìn thấy có người bước ra từ hành lang tối tăm đối diện với chiếc bàn dài.

Trên trời có một tia sáng mờ nhạt, người này có thân hình cao lớn, thon gầy, mặc một chiếc cẩm bào màu tím sẫm nhuốm máu, mặt mũi trong trẻo, thần sắc ung dung, những ngón tay thon dài đang cầm thanh kiếm trên thắt lưng, động tác duyên dáng như đang gẩy đàn, trên môi nở một nụ cười nhẹ, hắn ta liếc nhìn Tô Từ và khoảng trống tối tăm phía sau nàng, nụ cười trở nên sâu hơn.

Ánh mắt hắn ta lập tức nhìn về phía Dương Diên Tông, rõ ràng là đang mỉm cười nhưng giữa hai người đột nhiên có cảm giác sắp có giông tố kéo đến.

Trong đại sảnh bằng đá khổng lồ dưới lòng đất, lập tức nghe thấy tiếng kim loại rơi!

Là Quý Nguyên Hạo.

Hắn ta và Dương Diên Tông cùng lừa gạt lẫn nhau, theo dõi dẫn dụ đối phương, cuối cùng không ai lừa được ai cả.

Quý Nguyên Hạo không còn nhiều thủ hạ, sau khi giải quyết xong Chu Liễm Minh, hắn ta lập tức quay về đại sảnh.

Quả nhiên đúng như hắn ta mong đợi!



Tô Từ cũng không cảm thấy Quý Nguyên Hạo xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp, thật ra suy đoán của nàng không sai.

Cũng giống như Dương Diên Tông và chiếc hộp gỗ giấu kín sau lưng lúc này.

Tất cả đều không phải dựa vào may mắn.

Hai người là kỳ phùng địch thủ, chỉ là không biết hôm nay ai sẽ chết trong tay ai?

Suy nghĩ của Tô Từ xoay như chong chóng, nhưng nàng vẫn không đưa tay ra lấy chiếc hộp gỗ mà lập tức lấy lại chiếc chìa khóa bí mật, bức tường đá im lặng đóng lại, nàng len lén nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay.

Hai người lẳng lặng đứng đối mặt nhau trong khoảng mười hơi thở, đột nhiên một cơn gió thổi ngang qua, họ đột nhiên nghe thấy tiếng kiếm vang lên! Tô Từ vội vàng ngẩng đầu, hai bóng người đã vọt ra! Ánh sáng bạc vυ't tới, cả hai lập tức lao vào đại chiến.

Tô Từ liếʍ môi, cuối cùng quyết định chạy ra chỗ những cột đá khổng lồ ở góc giữa bờ sông ngầm và bức tường đá, trốn vào bên trong, lén nhìn ra ngoài.

Vừa rồi trong lúc chật vật bò tới bò lui, nàng đã làm động tác giả, nhét chiếc chìa khóa vào một khe đá kín đáo.

Bây giờ mang theo thứ này bên người không phải sự lựa chọn an toàn.

Sau khi nhét chìa khóa vào một chỗ, Tô Từ thở ra một hơi, vội vàng thò đầu ra nhìn.

Quý Nguyên Hạo vung trường kiếm lên, ánh sáng bạc nhắm thẳng vào cơ thể Dương Diên Tông nhưng hắn đã dùng kiếm chặn lại! Một tiếng "keng" vang lên rất ngọt, Dương Diên Tông nhanh chóng thực hiện một đòn tấn công ngược trở lại! Quý Nguyên Hạo hạ thấp eo, xoay người lại đâm về phía sau!

Thế tấn công của hai người nhanh như sấm sét, lực sát thương cực kỳ lớn, tàn nhẫn không hề nương tay, ai cũng không cho phép đối phương được đến gần bức tường đá!

Nói đúng ra thì Quý Nguyên Hạo là người quen cũ của Dương Diên Tông, trong cuộc viễn chinh đến Bắc Nhung, họ đã từng là tiền tuyến và hậu phương của người kia, song kiếm hợp bích tạo nên chiến thắng lừng lẫy nối tiếp nhau, đến bây giờ vẫn có nhiều người hào hứng nhắc lại chuyện đó, đáng tiếc bây giờ mỗi người ai vì chủ nấy.

Về phần Tô Từ, nàng cũng có ấn tượng sâu sắc với người này, nhưng cơ bản đều lấy thông tin trong nguyên tác, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc ở khoảng cách gần với hắn ta, nàng quan sát thấy hắn ta có thể bảo vệ cho Quý Thừa Đàn chu đáo như vậy, hẳn phải là một người rất có bản lĩnh.

Quý Thừa Đàn chân tình nhưng lại quá non nớt, thiếu tinh thần trách nhiệm, tất cả là vì hắn ta quá ngây thơ, sự ngây thơ của một thiếu niên đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, làm việc tùy hứng không suy tính trước sau.

Trong hoàn cảnh cạnh tranh khốc liệt nơi có rất nhiều nghĩa tử chung sống trong vương phủ, hắn ta có thể lớn lên với tính cách như thế, không thể thiếu được sự bảo vệ chu toàn đến từ ca ca của mình.

Quý Nguyên Hạo trước mắt có gương mặt tuấn tú, biểu cảm ác liệt, kiếm pháp nhanh như chớp, vừa ra tay một cái, vẻ điềm tĩnh, ưu nhã lúc trước đều biến mất, mỗi đòn tấn công đều rất mạnh mẽ, cánh tay và chân trái hình như đã bị thương từ trước, chiếc cẩm bào màu tím đã bị hư hại, có một vết đỏ sậm, nhưng không quá nhiều, giữa lông mày và má có một chút máu, không biết là máu của hắn ta hay của ai, nước da trắng, khuôn mặt nhuốm máu mang một vẻ đẹp hung ác dị thường.

Tô Từ rất lo lắng, nàng lập tức quan sát khuôn mặt và thân hình Quý Nguyên Hạo đương nhiên không phải vì hắn ta tuấn tú mà là vì lo lắng cho Dương Diên Tông.

Dương Diên Tông chỉ bị dập đầu, không có trở ngại gì lớn nhưng Tô Từ để ý thấy trên đường đi thỉnh thoảng hắn lại đưa tay lên day trán, tuy hắn không nói gì nhưng Tô Từ đoán được hắn đã hơi chóng mặt.

Đó triệu chứng của việc não bị chấn thương nhẹ, bị dập đầu rất dễ xảy ra triệu chứng này, nhưng hắn không cảm thấy buồn nôn cũng không cần phải nằm giường dưỡng bệnh, thực ra không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.

Nhưng vấn đề bây giờ là hắn không được nghỉ ngơi, còn phải vận động mạnh, khiến cho đầu càng choáng váng, cao thủ đấu nhau, sai một ly là rơi vào cửa tử!

Bảo sao Tô Từ lại lo lắng.

Cũng may Quý Nguyên Hạo cũng bị thương, điều này khiến cho hành động của hắn ta cũng không được lưu loát, tạm thời có khó phân cao thấp.

Nhưng thời gian trôi đi, điều mà Tô Từ lo lắng nhất đã xảy ra, tinh thần căng thẳng cao độ cộng thêm những đòn đánh kịch liệt đã khiến triệu chứng càng gia tăng, nàng nhận thấy ngay lúc đáp xuống mặt đất, Dương Diên Tông đột nhiên nhắm mắt lại.

Tuy rằng hắn đã lập tức mở mắt trở lại nhưng Tô Từ lanh mắt phát hiện ra ngay, trái tim nàng dâng đến tận cổ họng, nàng vội vàng quay đầu nhìn về phía Quý Nguyên Hạo.

Chuyện mà Tô Từ phát hiện ra, chẳng lẽ Quý Nguyên Hạo lại không?

Hắn ta híp mắt lại, kiếm quang đột nhiên quét một vòng, đâm thẳng vào cổ họng Dương Diên Tông!

Dương Diên Tông hừ lạnh, thu tay giơ kiếm đỡ lại! Phản ứng nhanh lẹ, không chậm lấy một giây.