Cá Mặn Cầm Nhầm Kịch Bản Của Nữ Chính

Chương 44: Cũng thông minh đấy

"Ta không thể."

Tô Từ không lừa cô bé, chuyện này nàng không quyết định được: "Nhưng nếu cha bé không còn nữa, ta sẽ cố gắng tìm một gia đình tốt nhận nuôi bé."

"Ta nghĩ, cha bé dù xa xôi ngàn dặm cũng quyết ý đưa bé theo cùng cũng là vì mục đích này."

"... Ta, ta." Cô bé thở dốc, cuối cùng môi run rẩy: "Được, ta đưa cho tỷ..."

Cô bé di chuyển cơ thể, vươn bàn tay nhỏ bé ra phía sau, Tô Từ vui mừng, vừa định đưa tay ra đón lấy thì sự cố xảy ra!

Cô bé nãy giờ vẫn run rẩy, sợ sệt bỗng nhiên động tác trở nên nhanh nhẹn, khỏe đến kinh người, bước đi vô cùng vững vàng, làm động tác cá chép nhảy khỏi mặt nước vô cùng tiêu chuẩn, bàn tay đưa ra sau lưng nhanh chóng rút ra một con dao sáng chói! Cô bé nhảy vọt lên, đâm về phía tim Tô Từ!

"*** mẹ nó!"

Tô Từ hét lên, quả nhiên trong giang hồ trẻ con và ni cô đều cần đề phòng, các cụ nói đâu có sai! Cũng may là từ nãy đến giờ nàng vẫn không buông lỏng cảnh giác. Tô Từ nhanh chóng giật lùi về phía sau, dùng sức đá mạnh một cái: "Tín vật ở trong tay đứa trẻ này!"

Tô Từ đã từng họ karate và kiếm thuật phương Tây, sau khi đến đây nàng cảm thấy bất an nên đã không ngừng chăm chỉ luyện tập, lúc này cơ thể đã kịp phản ứng lại, cú đá của nàng trúng đích, trọng lượng của đứa trẻ không lớn, sau khi bị nàng đạp một phát thì văng ra ngoài.

Đương nhiên Tô Từ đã chọn hướng sau lưng Dương Diên Tông, nàng hét lên là để hắn nghe thấy!

Dương Diên Tông và Quý Nguyên Hạo phản ứng rất nhanh, hai người lập tức quay lại, lao tới như hổ vồ mồi!

Ngay lúc này, Phùng Thương lúc nãy còn đang sống dở chết dở, bị đạp cho ói cả máu, vừa thấy đứa trẻ bị đá bay ra, hắn ta lập tức thoát khỏi trạng thái nửa sống nửa chết, vùng dậy như tép nhảy! Nhanh chóng lao thẳng đến chỗ con mình!

Chết tiệt!

Thì ra tên này giả chết, để cho Dương Diên Tông và Quý Nguyên Hạo thả lỏng cảnh giác. Khoan hãy nói, hắn ta giả vờ quá giống, đại địch ngay trước mắt mà cũng không nhận ra, bị hắn ta lừa gạt trót lọt.

Nhưng đáng tiếc, người mà hắn ta phải chống lại là Dương Diên Tông và Quý Nguyên Hạo, hai người họ cùng quay người lại tung ra một cước! Phùng Thương nhảy vọt lên tránh né, miễn cưỡng tránh được đòn của Quý Nguyên Hạo nhưng lại không thoát được Dương Diên Tông, bị hắn đạp một cước bay ra ngoài, bay thẳng đến chỗ của Dương Diên Tín và A Chiếu đang hỗn chiến!

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, đối mặt với hai nam nhân sát ý nặng nề, cô bé không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi, theo bản năng che đi cái túi phía sau mông!

Cú đá của Quý Nguyên Hạo bị Phùng Thương tránh được, từ khóe mắt, hắn ta nhìn thấy có một người ra đòn, mũi kiếm như tia chớp lao ra, bay đến chỗ cái túi của cô bé kia!

"Đinh!"

Một tấm lệnh bài màu xanh đậm bay ra, Quý Nguyên Hạo vươn tay ra muốn đón lấy nhưng được nửa đường đành thu tay lại để tránh đòn hiểm của Dương Diên Tông!

Đương nhiên Quý Nguyên Hạo không thể để Dương Diên Tông có được tấm lệnh bài, hắn ta trở tay trái chém xuống!

Trong ánh sáng lóe lên như tia chớp, Dương Diên Tông không đưa tay ra, thay vào đó là ngẩng đầu dùng toàn lực nâng mũi kiếm lên, mũi kiếm vừa chạm vào, phát ra một tiếng "cạch" giòn giã, tấm lệnh bài bị hắn đánh bay ra xa mười bảy mười tám trượng, "tõm" một cái, rơi xuống ao rửa đá cách đó bốn mươi, năm mươi thước.

Hắn liếc nhìn Tô Từ.

Hắn chọn hướng này vừa đúng với vị trí Tô Từ đang nằm nghiêng người, ao rửa đá cách nàng khoảng hai mươi thước.

Tô Từ hết sức nhanh trí, lập tức hiểu ý, quay đầu co cẳng chạy như bay!

Ao rửa đá này rất rộng, không rõ kết cấu ra sao, nói là ao rửa đá chứ thực ra đây là một hồ nước nhân tạo được hình thành do nước ngầm tràn ra khi khai thác đá. Ao có màu xanh đậm, phủ đầy rêu, nhìn thoáng qua không thể biết là nó có sâu không.

Tô Từ chửi tục một tiếng, con bà nhà nó! Nàng hùng hùng hổ hổ lao tới ao, chửi thì vẫn chửi, mà nhảy thì vẫn phải nhảy.

Sau đó nàng vớt được chiếc lệnh bài lên.

Cũng thành công rút lui với tốc độ nhanh nhất có thể dưới sự bảo vệ của mọi người, cuối cùng đặt lệnh bài vào tay Dương Diên Tông.

Nhưng đáng tiếc, vì sự sai lầm của Dương Diên Tín mà Phùng Thương bị Quý Nguyên Hạo cướp đi mất.

Dương Diên Tông rất tức giận, vốn dĩ hắn đã chắc chắn lần này sẽ có được cả người lẫn tín vật nhưng giờ lại mất đi một thứ.

"Vô dụng!"

Liếc nhìn đám người A Khang máu chảy đầm đìa, Dương Diên Tông vẫn không kiềm chế được lửa giận, Dương Diên Tín cúi đầu không dám lên tiếng.

Tô Từ run lẩy bẩy nói: "Có thể đuổi theo được không? Chúng ta đi nhanh đi!"

Nếu không được thì mau rời đi thôi, nàng sắp chết cóng rồi.

Dương Diên Tông thở ra một ngụm khí bực dọc: "Rút lui!"



Hừ, cũng thông minh đấy!

Sau khi tìm được chỗ ở tạm thời, Tô Từ kêu la om sòm, vội vàng đi thay y phục. Nhìn theo bóng lưng của cô nương trên tóc hãy còn dính đầy rêu xanh, vừa đi vừa kêu cha kêu mẹ, trong lòng Dương Diên Tông thầm nghĩ vậy.

Dương Diên Tông vuốt ve tấm lệnh bài trong tay, hừ một tiếng, nhưng mà nàng ta lại quá thông minh, có chính kiến riêng, đối với một cô nương chưa thành thân mà nói, đây chưa chắc đã là chuyện tốt.

Tuy nhiên, đây không phải việc hắn cần quan tâm.

Mối quan hệ tình cảm giữa hai người đã chấm dứt ngay từ thời điểm nàng từ chối chuyện hôn sự.

Dương Diên Tông chướng mắt Tô Từ nhưng cũng không thể phủ nhận biểu hiện của nàng không chê vào đâu được, thông minh cơ trí, phản ứng nhạy bén, thật sự không giống một cô nương khuê các bình thường, rất hào phóng hài hước lại vô cùng chói mắt, mới đến không bao lâu đã thân thiết với thuộc hạ dưới quyền của hắn, so với đệ đệ của hắn còn mạnh hơn rất nhiều.

Nghĩ đến Dương Diên Tín, Dương Diên Tông lại thấy bực bội, nhưng chỉ có thể chờ đến khi quay về rồi từ từ dạy dỗ, bây giờ không phải lúc lo đến chuyện này.

Hắn vuốt ve tấm lệnh bài, cau mày suy nghĩ, Tô Từ đã thay y phục xong, lặng lẽ thò đầu vào, Dương Diên Tông cũng lười để ý đến nàng, Tô Từ nhìn ngó một hồi, không hiểu nguyên do tại sao: "Thứ này có manh mối gì không?"

Nàng nhăn mũi, cực khổ lắm mới lấy được sẽ không uống công chứ?

"Có thể tìm lại người đó không?" Nhưng nàng cũng hơi nghi ngờ: "Còn huynh đệ Lưu Ứng thì sao?"

Cũng may là không phải không cứu vãn được, năng lực của Dương Diên Tông vẫn rất mạnh.

Tô Từ vừa ngó đầu vào thăm dò vừa xử lý vết thương cho đám người A Khang, động tác trên tay không ngừng nghỉ, rất vững vàng, tốc độ xâu kim, khâu vá rất nhanh, sau khi nàng làm xong, những người được cử đi đã lục tục quay trở lại.

Khả năng phá người theo dõi của Quý Nguyên Hạo rất mạnh nên không có gì ngạc nhiên khi họ không tìm được gì, nhưng Dương Diên Tông còn ra lệnh cho người đi điều tra một việc khác nữa, hiện tại họ đã tìm ra manh mối rất hữu ích.