Nhưng tính toán của thế tử lại đúng ý Dương Diên Tông.
Từ xưa đến nay danh dự và giàu sang đều đến từ nguy hiểm, ở nơi sa trường nếu muốn đột phá vòng vây, giành lấy chiến thắng chỉ có thể gắng sức mở ra một con đường máu!
Tô Từ nói không sai chút nào, đây đúng là một người đàn ông sống trên mũi đao, sau khi phát hiện thế tử có điểm bất thường, Dương Diên Tông lập tức chú ý đến hắn ta, quét mắt quan sát từ trong ra ngoài mấy vòng, cuối cùng đưa mắt về phía chủ nhân thực sự của Lục vương phủ.
Vấn đề nan giải hiện đã được giải quyết một cách dễ dàng!
Vì vậy, Dương Diên Tông không những không ngăn cản thế tử thêm dầu vào lửa mà còn đứng bên cạnh lạnh lùng ngó xem.
Việc này rất cấp bách, buổi tối ngày kế tiếp đã có kết quả, cái tên Dương Diên Tông, Lục vương đã từng nghe tới, người dưới trướng con trai ông đều là người có năng lực.
Hoàng hôn buông xuống, thư phòng ở tiền viện của Lục vương phủ đèn đuốc sáng choang.
Lục vương năm nay khoảng bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai đã có sợi bạc, hai mắt sắc bén, sau khi nghe mưu sĩ tiến cử, ông ta trầm ngâm hồi lâu, sau đó sai người gọi Dương Diên Tông tới hỏi chuyện: "Chuyến đi đến Ô Xuyên lần này, ngươi có bằng lòng đi không?"
Dương Diên Tông nhanh chóng nhìn vào trung tâm quyền lực tối cao nhất của Lục vương phủ, ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, giờ khắc này, tất cả ánh mắt lại đổ dồn lên người hắn, nhưng người phía dưới bên trái Lục vương lại không có biểu hiện gì quá mãnh liệt.
Dương Diên Tông không hề khựng lại một giây, hất vạt áo, quỳ một chân xuống, hô lớn: "Mạt tướng lĩnh mệnh, xin vương gia yên tâm!"
"Tốt!"
Lục vương vui mừng, đích thân đỡ Dương Diên Tông đứng dậy, vỗ vai hắn dặn dò đôi câu: "Chuyện này rất quan trọng, ngươi và Triệu Nguyên chia binh làm hai đường, tối nay xuất phát."
Dương Diên Tông không chút do dự, đáp lại: "Rõ!"
…
Tối hôm đó, Tô Từ đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về nhà thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa phi nước đại náo động không gian.
Dương Diên Trinh xuống ngựa, chạy như bay vào trong: "Nhị muội muội, chuẩn bị nhanh lên, chúng ta lên đường đi Ô Xuyên!"
Vì nhân vật chủ chốt vẫn đang bị thương, thương thế có thể trở nên nặng hơn nên lần này mang theo thầy thuốc thân cận là điều không thể thiếu, tuy Lục vương có phân phó người đi theo nhưng dù sao người mình vẫn hơn.
Tô Từ ngẩn ra: "À, hả?"
Tố Yến vội vàng hỏi: "Vậy ta có thể đi được không?"
"Bà cô của ta ơi, đã là lúc nào rồi, đừng làm loạn thêm nữa!"
Tô Từ nhanh chóng quay lại thu dọn đồ đạc, sau đó bị Dương Diên Trinh thúc giục lên ngựa, vì vậy cùng ngày hôm đó, nàng đã rời khỏi y doanh, gia nhập vào đoàn người đến Ô Xuyên.
…
Biểu huynh biểu đệ cuối cùng cũng trở thành người xa lạ.
Lúc Tô Từ đến Quy Vân Trang thì trời đã tối, nàng trông thấy Quý Yển từ xa, cưỡi ngựa tiễn Dương Diên Tông cùng một nhóm người khác lên đường, bởi vì lần này là bí mật lên đường nên Quý Yển không đội kim quan, trên người còn khoác một chiếc áo choàng đen, đội nón lá rộng vành, nhưng thị lực của nàng rất tốt, nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.
Quý Yển phụng lệnh Lục vương gia, dẫn Quý Sâm đến tiễn biệt Triệu Nguyên và Dương Diên Tông, Triệu Nguyên là một hán tử gầy gò, có đôi mắt sắc bén, Quý Yển uống một ly rượu với hắn ta rồi đưa mắt nhìn người này dẫn quân nhanh chóng rời đi, cuối cùng hắn ta dời tầm mắt đến chỗ Dương Diên Tông.
Quý Yển nâng ly lên: "Lần đi này chỉ e là nhiều khó khăn, làm việc gì cũng phải thận trọng."
Hắn ta mỉm cười, Dương Diên Tông cũng nhếch môi cười, nâng ly uống cạn: "Cảm ơn thế tử."
Cả hai đã biết rõ đối phương nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra là huynh đệ tốt, quan tâm, quý trọng lẫn nhau.
Quý Sâm cũng tiến lên một bước, kính Dương Diên Tông một ly rượu tống hành (*), chuyến đi đến Ô Xuyên của Dương Diên Tông quả thực đến quá đột ngột, khiến cho vẻ mặt ngày thường luôn điềm đạm thanh nhã của Quý Sâm tràn đầy lo lắng, nhưng hắn ta vẫn ráng giấu đi, nâng ly lên nói: "Đại biểu ca, bảo trọng."
(*) Rượu tống hành: Khi đưa tiễn các binh sĩ ra chiến trường để thực hiện nhiệm vụ quan trọng, có thể nguy hiểm đến tính mạng, thống lĩnh sẽ uống với họ một ly rượu tống hành để tiếp thêm can đảm.
Dương Diên Tông cụng ly với hắn ta, cũng uống cạn.
Nhờ động tác nâng chén, cộng thêm màn đêm bao trùm, Quý Sâm nhanh chóng nhét một mảnh giấy nhỏ vào tay Dương Diên Tông rồi lùi về phía sau lưng Quý Yển.
Tiếp theo, họ cũng không nói gì nhiều nữa, uống rượu tống hành xong thì lập tức lên đường.
Tiếng vó ngựa buồn tẻ mà nặng nề vang lên trên con đường đất eo hẹp trong bóng đêm, Dương Diên Tông quay đầu lại liếc nhìn bóng đen trịch thượng đứng cách xa trước Quy Vân Trang, khóe môi nhếch lên đầy lạnh lùng, lộ ra nụ cười giễu cợt không rõ nghĩa.
…
Dương Diên Trinh không dẫn Tô Từ đi lên, nhìn thấy Quý Yển ở phía xa, hắn lặng lẽ cong môi, âm thầm đưa Tô Từ đi vòng qua Quy Vân Trang, đi đến bờ sông phía trước để tụ họp với đoàn người.
Ô Xuyên nằm ở phía Tây Nam, phần lớn là đường thủy.
Một khắc sau, tiếng vó ngựa cấp bách vang lên, nhóm người trước sau tụ họp, một nhóm do Dương Diên Tín dẫn đầu, một nhóm khác do Lâm Diệc Sơ dẫn đầu, tất cả đều mặc trang phục hán tử, Tô Từ không biết họ, có người gầy gò, có người đầy đặn, điểm chung duy nhất là đều trông rất khỏe mạnh.
Dương Diên Trinh và Lâm Diệc Sơ thì thầm vào tai nàng mấy lời, nàng biết được ở đây phần lớn là người mình, chỉ có một số ít là do vương phủ đưa tới.
Dương Diên Tông là người đến cuối cùng, hắn mặc một bộ đồ đen, tay áo bó lại, chân đi chiếc ủng dài cùng màu, cưỡi ngựa phóng thẳng xuống bến tàu trong đêm, siết eo xoay người nhảy xuống ngựa, động tác mạnh mẽ ác liệt, lộ ra sự sắc bén, lẫm liệt, ngay cả vẻ lãnh đạm ngày thường dường như cũng vơi đi một ít.
Dĩ nhiên đây chỉ là ảo giác, Dương Diên Tông đảo mắt một vòng, thấy Tô Từ đang đứng trong góc, hình như hắn hừ lạnh một tiếng, Tô Từ bị hắn liếc thấy, cảm giác như đêm đông bị người ta tạt một gáo nước lạnh lên đầu.
Tô Từ đuối lý không dám nói gì, chậm rãi nặn ra một nụ cười nịnh nọt, người kia làm như không thấy, rời mắt đi chỗ khác.
Thiệt tình, Tô Từ thầm chê bai, đúng là quỷ hẹp hòi.
…
Dương Diên Tông nói vài câu với người đến từ vương phủ, nhiệm vụ lần này, Dương Diên Tông là người chỉ huy, người từ vương phủ cũng không phản đối, chỉ nói sẽ nghe theo hiệu lệnh của hắn. Dương Diên Tông cũng không phí lời nữa, lập tức hạ lệnh lên thuyền.
"Nhị muội muội, chúng ta mau lên thuyền thôi."
Trên đường đi, Dương Diên Trinh nói ngắn gọn mọi chuyện với nàng, nhưng thật ra vụ án quân lương Ngân Sa và chuyến đi Ô Xuyên này, nàng đều đã biết, trước kia cả nhà nàng cũng vì vụ việc lần trước mà suýt chết, làm gì có chuyện nàng không biết?
Vụ án quân lương Ngân Sa hóa ra chỉ là trong quân đội xuất hiện chuyện mờ ám, không phải là chuyện nhỏ, nhưng chắc chắn không đến mức lớn, chỉ là gặp ngay lúc hoàng đế ngã bệnh nên bị lôi ra để thị uy, lấy đó làm cái cớ khiến cho nhiều đội quân phải xuống ngựa, cơn lốc xoáy ngày càng bành trướng, leo thang đến cấp độ hai, từ đó trở nên mất kiểm soát.
Quân lương thuốc súng hao hụt kéo theo vụ việc có người ăn trộm, đυ.c khoét mỏ bạc quốc hữu, sau đó lại tra ra được một lượng lớn bạc không rõ nguồn gốc, kết thúc cuộc điều tra, phát hiện ra huynh đệ Lưu Ứng không chỉ đυ.c khoét khai thác trái phép mỏ bạc quốc hữu, mà còn khám phá ra các mỏ mới dọc theo mạch bạc cũ, bí mật khai thác một số lượng lớn bạc, luyện thành bạc thỏi.
Tệ nhất là huynh đệ Lưu Ứng đã đưa một lượng bạc lớn cho Tứ vương, Lục vương và Thất vương, ba người vốn đã có xích mích từ trước. Đồng thời, bọn chúng còn giấu sổ sách ghi chép chi tiết đi, len lén trói ba vị vương gia lên chiếc xe ăn trộm của mình.
Vốn dĩ ai cũng nghĩ thuốc súng đã dùng hết nên phải có bạc đến tay, chuyện này trong quân đội không hề hiếm gặp, hàng năm mỗi tháng đều có môn hạ đi cầu cứu, họ cũng đã làm các biện pháp đề phòng nên cũng không sợ, ai ngờ lại bị rắn độc cắn vào tay.
Sau khi khỏi bệnh, lão hoàng đế rất hung hãn, muốn nhân cơ hội này gϊếŧ hết ba vị vương gia.
Tình thế rất căng thẳng, đã đi đến giai đoạn nguy cấp.
Do bị uy hϊếp đến tình mạng nên ngay khi có manh mối, các vương phủ lập tức sai người đi "cứu giá" huynh đệ Lưu Ứng đang chạy trốn bên ngoài.
Trên đây chính là tình tiết và hậu quả của vụ án quân lương Ngân Sa.