Cá Mặn Cầm Nhầm Kịch Bản Của Nữ Chính

Chương 35: Có được như ý nguyện (2)

Giữa tháng mười, Nhan di nương chuyển đến biệt viện phía Tây.

Tuyết còn chưa rơi, nhưng đối với quý nhân trong thành Tuy Bình đã rất lạnh rồi, rất nhiều người đã phải dọn vào biệt viện có suối nước nóng.

Biệt viện suối nước nóng mang tên của Nhan di nương được Vương phi ban thưởng cho vào năm bà ta sinh ra thế tử. Đương nhiên, một thϊếp thất như bà ta không thể một mình ra ngoài ngâm suối nước nóng nên lấy danh nghĩa là đến để lễ Phật. Năm trước Nhan di nương đã xin một tượng Phật nhỏ bằng vàng về, vì vậy hàng năm cứ đến mùa đông là sẽ đi bái Phật, ở đó cho đến Tết Nguyên Đán mới về phủ.

"Đứa bé này có thể thường xuyên đến bầu bạn với ta thì tốt rồi."

Nhan di nương có đôi mắt phượng, lông mày mảnh, tính cách khá giống với nhân vật Vương Hy Phượng (*), có lòng tham quyền lực, Vương phủ nằm ngoài tầm tay nên bà ta không dám thể hiện ra ngoài, tuy nhiên trước mặt nữ quyến hai nhà Dương - Tô, bà ta có thể tự tin khoe cá tính.

(*) Vương Hy Phượng: một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.

Một người có lòng, một người có ý, Tô Dung không tốn nhiều công sức đã đi được vào lòng Nhan di nương, bà cũng rất ưng Tô Dung.

Nhan di nương nghiêng người liếc nhìn Tô Từ, Tô Từ chậm rì rì hành lễ: "Di mẫu nói đúng ạ."

Không cần biết là Nhan di nương mềm cứng thế nào, từ đầu đến cuối nàng chỉ trả lời bằng câu văn mẫu này, vẻ mặt ngây ngô ngốc nghếch, nhưng thỉnh thoảng lại ngước mắt lên, nhìn vô cùng linh hoạt, đây là động tác mà người quanh năm đần độn không thể học được.

Trong lòng Nhan di nương cũng biết cô bé này chắc chắn không ngây ngô như vẻ bề ngoài, lần nào cũng bày ra dáng vẻ cung kính lễ độ, hỏi gì đáp nấy, không mắc một lỗi sai nào.

Viên đạn bọc đường Tô Từ khiến Nhan di nương thấy khó chịu toàn thân, bà ta chắc chắn sẽ không bao giờ để cho đứa cháu ngoại có triển vọng nhất của mình lấy một nữ nhân như vậy.

Vì vậy, dưới sự thêm dầu vào lửa của Tô Từ, Nhan di nương nhanh chóng hạ quyết tâm.

Chỉ có Trần thị là không vui, nhưng chẳng bao lâu đã bị hai tỷ muội Tô Yến làm công tác tư tưởng, khuê nữ rơi hai hàng nước mắt, cuối cùng còn cố ý nhắc đến Lâm Diệc Sơ, lúc này bà ấy không nhìn nổi nữa: "Thôi thôi, tùy các con hết."

Dương Diên Tông là người con rể khiến bà ấy cực kỳ hài lòng, nhưng bà ấy vẫn muốn để con gái ở nhà hơn. Thật ra chuyện liên quan đến Lâm Diệc Sơ, vốn dĩ hai vợ chồng đã tính toán đến rồi, hai cô con gái, ai gả cho hắn cũng được, Diệc Sơ là một đứa bé ngoan, lớn lên trong vòng tay họ từ nhỏ, vậy là con gái có thể ở bên cạnh mình.

Đáng tiếc sau này kế hoạch không theo kịp tình hình. Đời này Trần thị sinh được hai cô con gái, những lời hai tỷ muội Tô Từ nói đã đả động đến bà ấy.

Thế là mọi sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.

Có rất nhiều người chủ động ra tay, nói đúng ra thì Tô Từ không cần làm gì cũng được, nhưng nàng không ngờ Dương Diên Tông lại nhạy bén vậy, không thèm đi tìm hiểu nguyên nhân kết quả, chỉ dựa trên tốc độ phát triển của vấn đề đã đưa ra kết luận, chắc chắn là nàng đã thêm dầu vào lửa.



Hôm đó trời trong xanh không mây, Nhan di nương mời các nàng đến trang viên chơi, đang đứng tiếp chuyện nhàm chán thì chợt nghe thấy thị nữ vào bẩm báo, nói là Dương Diên Tông đến vấn an Nhan di nương.

Hai mắt Nhan di nương lập tức sáng lên: "Mau gọi vào."

Thân hình hắn cao lớn, bước đi như gió cuốn, chẳng mấy chốc đã bước vào đại sảnh, Nhan di nương cười ngoác miệng đến tận mang tai: "Mau đứng dậy đi, ngồi xuống đây, ngồi xuống đây."

Sau đó lại nói với thị nữ: "Đại nương và nhị nương ít khi đến đây, cũng không hay ra ngoài đi dạo, con dẫn các nàng đi đi, ở đây nghe chúng ta nói chuyện sợ rằng sẽ nhàm chán."

Tim Tô Từ khẽ run lên, nàng tỉnh bơ trao đổi ánh mắt với tỷ tỷ rồi rời đi.

Quả nhiên, trước khi hai người rời khỏi viện, đã nghe thấy một tiếng kêu nhỏ từ bên trong, thị nữ làm đổ tách trà làm ướt y phục của Trần thị nên bà ấy cũng đi ra ngoài.

Dương Diên Tông hơi nhíu mày.

"Được rồi, vừa hay ta có chút chuyện muốn nói với con."

Nhan di nương cười tủm tỉm, vẫy khăn tay, nói với Tô Dung đang hầu hạ bên cạnh: "Tay chân vụng về thật đấy, tam nương, con đi rót cho đại lang tách trà đi!"

Tô Dung hơi cúi đầu, trên má hiện lên một rặng mây đỏ, trong lòng hơi căng thẳng, nàng ta hơi sợ Dương Diên Tông nhưng lúc bưng tách trà đi về phía nam nhân kia thì đáy lòng không kìm chế mà hưng phấn.

Nam nhân trước mắt đang ngồi dựa lưng vào ghế thái sư, một tay đặt trên bàn, tư thái tự nhiên nhàn nhã nhưng khí thế uy nghiêm không giảm đi chút nào, hắn khẽ liếc nhìn nàng ta một cái, tay Tô Dung căng thẳng, dùng hết sức lực mà tách trà vẫn không di chuyển.

Nàng ta bưng trà, hơi cúi đầu, đi đến trước mặt Dương Diên Tông: "Đại công tử."

Ánh mắt của Dương Diên Tông rơi vào tách trà trong tay nàng ta.

Loại trà mà Tô Dung đang cầm trên tay khá nổi tiếng, là trà lá sen, từ kinh đô đến Dương Đô có phong tục dâng trà lá sen làm thiệp đính hôn, lá sen đồng âm với "hợp nghiệp" (*), có nghĩa là hoa nở phú quý.

(*) lá sen /heye/ đồng âm với hợp nghiệp /heye/

Nhan di nương vui vẻ nói: "Vẫn là tam nương hợp ý ta, lấy vợ phải cưới hiền thê, tìm một người đoan trang hiền thục." Nhớ đến Tô Từ, bà ta lại bĩu môi chê: "Mấy kẻ ngu ngơ trong ngoài bất nhất, không biết có chăm chồng nuôi con nổi không."

"Chờ cha mẹ con về, ta sẽ nói chuyện với họ, mối hôn sự này tam nương thích hợp hơn..."

Thật ra ban đầu, tất cả mọi người đều không định hỏi ý kiến của Dương Diên Tông về chuyện này.

Không phải ý kiến của hắn không quan trọng mà là, chính bản thân hắn không hề quan tâm đối tượng thành thân bên Tô gia là nhị cô nương hay tam cô nương.

Ban đầu, lúc Dương phụ nói với hắn về việc đính hôn với Tô gia, hắn cũng chỉ gật đầu, sau đó cũng không thèm nhìn vị hôn thê kia lấy một cái.

Vì thế Nhan di nương rất tự tin về việc này, còn hết sức phấn khởi nói thêm: "Đại lang, ý con thế nào?"

Dương Diên Tông: "Tô gia không có ý kiến gì sao?"

Nhan di nương cười nói: "Con yên tâm đi, không sao đâu." Không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai nhà, Trần thị cũng thầm chấp nhận rồi.

Đôi mắt của Dương Diên Tông tối sầm lại, hắn cầm tách trà lá sen lên, nắp trà va vào tách vang lên những tiếng lách cách khiến tim Tô Dung như dâng lên đến cổ họng, chẳng biết tại sao, hơi thở của nam nhân này khiến nàng ta có một dự cảm không lành.

Sự ác liệt trong mắt Dương Diên Tông lóe lên rồi lập tức biến mất, lúc hắn ngước mắt lên đáy mắt đã đen như mực, hắn không uống tách trà lá sen, tiện tay đặt mạnh lên bàn, "rầm" một cái nước trà tràn ra ngoài, hắn nhẹ nhàng nói: "Cháu không đồng ý."