Chương 27
Tô Từ không biết đến những điều này, vì là nữ quyến nên hai tỷ muội bắt đầu đi chải đầu rửa mặt, cùng Tô Dùng theo Trần thị vào vương phủ bái kiến Nhan di nương.
Nhan di nương là dì ruột của Dương Diên Tông, cũng là mẹ ruột của Thế tử. Hay nói cách khác, Thế tử và Dương Diên Tông thực chất là biểu huynh biểu đệ.
Hai tỷ muội Nhan thị là con của quan lại, sau khi bị tịch thu tài sản, đàn ông bị chém đầu, nữ quyến thì bị đẩy vào giáo ti phường, lúc chuyện xảy ra tỷ muội Nhan thị không có ở nhà nên may mắn trốn thoát, nhưng sau đó bị thất lạc nhau, cô em Nhan thị, tức là mẹ của Dương Diên Tông gả cho một hương thân, sau đó mẹ có vinh hiển nhờ con mà đến Tuy Bình, cuối cùng hai tỷ muội mới nhận lại nhau.
Về phần cô chị Nhan thị, tức là Nhan di nương, bà ấy được quản sự trong vương phủ mua từ chỗ một tên buôn người về làm thị nữ, sau này được vương gia nhìn trúng thu về làm thϊếp, tiếp đó vương phi không sinh được con nên đã chọn bà ấy trong số rất nhiều thê thϊếp xuất thân thấp kém, con trai của bà ấy được nuôi dưới danh nghĩa của Vương phi và trở thành Thế tử Quý Yển.
Mặc dù chỉ là phận thϊếp nhưng nhờ có Thế tử mà bà ấy cũng được coi là thân thích hoàng tộc.
Lúc Tô Từ và những người khác đến, Dương Diên Tông, huynh đệ Dương thị cùng với Lâm Diệc Sơ, Tô Tùng cũng đúng lúc đến nơi. Tô Lệ không đến, ông ấy là ngoại nam, đã bằng này tuổi rồi nên không thích hợp vào trong nhà.
Thế tử sai Quý Sâm dẫn đường chứ không tự mình đến, dù sao hắn ta cũng là con trai trưởng do Vương phi nhận nuôi, thỉnh thoảng đến thăm Nhan di nương thì còn được chứ trong trường hợp thế này không nên đến vì sẽ dẫn đến hiềm nghi.
Tô Từ cúi đầu giữ im lặng, chân bước ba bước, đi theo đại quân vào trong, trước tiên họ vào chính viện bái kiến Vương phi, Vương phi nhìn thế tử nói mấy câu sau đó để họ muốn làm gì thì làm.
Sau khi rời khỏi chính viện hoa lệ, đi dọc theo hành lang màu đỏ son, không lâu sau, họ đến một lầu các lung linh, tinh xảo gần mặt nước, hình dáng nhìn thì có vẻ bình thường nhưng dù là hoa lá cây cỏ ngoài nhà hay bên trong đều được trang trí cắt tỉa rất tỉ mỉ.
Tô Từ thầm nghĩ, Nhan di nương sinh con trai xong mà vẫn không bị Vương phi bóp chết, chứng tỏ năng lực cũng ghê gớm.
Nàng đang nghĩ bụng vậy thì người phía trước đã đi vào. Tô Từ và Tô Yến đưa mắt nhìn nhau rồi đi theo Trần thị vào cửa.
Ngồi phía trên nàng là một phu nhân xinh đẹp, đầu đeo đầy châu ngọc, khuôn mặt và đôi mắt có phần giống với Dương Diên Tông, Quý Sâm còn chưa kịp vấn an, người kia đã òa khóc, kéo Dương Diên Tông đang thỉnh an ngồi xuống, khóc lóc nói: "May mà mấy huynh đệ các con đã bình an trở về, nếu không đến lúc gặp mẹ con, di mẫu cũng không biết phải nói thế nào cho phải..."
Nhưng trong chốc lát bà ấy nhớ ra muội muội và muội phu vẫn đang gặp nạn, trong lòng cảm thấy lo lắng, sau khi được an ủi một hồi mới miễn cưỡng ngừng lại.
Đám người của Dương Diên Tông là ngoại nam, không thể ở lại lâu, chỉ sau một khắc ngồi nghe người này khóc lóc khuyên nhủ, thị nữ đã tiến tới, nhỏ giọng nhắc nhở.
Dương Diên Tông và những người khác đứng lên: "Di mẫu, chúng con về trước đây."
"Về đi, nghỉ ngơi rồi báo tin cho ta, nếu thiếu gì cứ sai người đến nói cho ta biết, nói với ta hay với Thế tử đều được."
Dương Diên Tông cười: "Cảm ơn di mẫu đã quan tâm."
Người này khi cười lên cũng không có cảm giác gió xuân thổi qua.
Tô Từ thầm chê trong lòng, sau khi đám người của Dương Diên Tông rời đi, đại sảnh đột nhiên trở nên trống trải, sau khi Nhan di nương rửa mặt, chỉnh trang một lần nữa, quay lại ngồi vào vị trí chủ vị, bà ấy nói với Trần thị mấy câu, sau đó vẫy tay với các nữ hài tử phía sau: "Mấy đứa chịu khổ rồi, tới đây, tới đây cho ta xem nào."
Ngay khi đám người của Dương Diên Tông rời đi, sự kích động của Nhan di nương cũng biến mất, tư thái lập tức thay đổi.
Tô Yến thầm bĩu môi, nàng ấy không thích cái giọng điệu trêu chó chọc mèo của bà ấy.
Tuy nhiên, hai tỷ muội vẫn không lên tiếng, trên miệng nở nụ cười, tiến lên uốn gối nhưng vẫn giữ im lặng.
Ngược lại, Tô Dung lại mỉm cười, chủ động tới vấn an, còn ân cần hỏi: "Di mẫu hình như đã gầy đi, có phải là do nghỉ ngơi không đủ không?"
Cha Tô và Dương là hai huynh đệ kết nghĩa nên các cô nương nhà họ Tô cũng gọi bà ấy là di mẫu.
"Mấy ngày nay lòng ta cứ nghĩ chuyện này chuyện kia, sao mà nghỉ ngơi thoải mái cho được?"
Có người tung kẻ hứng mới thú vị, Nhan di nương lập tức vẫy gọi Tô Dung lại gần nói chuyện, mới nói được mấy câu, Tô Dung đã tự mình đến ấn huyệt, đấm bóp cho Nhan di nương, vừa ấn huyệt được một lát, Nhan di nương đã cảm thấy rất dễ chịu, quay ra nói với Trần thị: "Có được cô con gái có đôi bàn tay khéo léo thế này, bà đúng là có phúc."
Trần thị mỉm cười chống đỡ: "Đúng vậy, nó là một đứa khéo tay."
Ở một góc không ai nhìn thấy, Tô Yến lén trợn mắt lên.
Tô Từ cười thầm, đây là chuyện bình thường, bản thân Nhan di nương cũng là một người thϊếp, thân phận này tự nhiên khiến bà ấy có chút ấn tượng và thiện cảm với Tô Dung, hơn nữa Tô Dung còn là kẻ thức thời. Ngược lại, nguyên chủ ngay từ đầu đã không thích Dương Diên Tông, cũng không có ấn tượng tốt với Nhan di nương, một trưởng bối thích gây áp lực cho nàng, nên lúc tới nàng cứ giả bộ đần độn là được.
Vừa hay Tô Từ không thích nịnh nọt người khác, nàng tiếp tục kế thừa lý tưởng của nguyên chủ, tiếp tục cùng Tô Yến giả ngốc trước mặt bà ấy.
Nghĩ là làm, nàng thấy cũng rất vừa lòng.
Nàng cười thầm trong bụng, tiếp tục tỉnh bơ ngắm nhìn cách trang trí trong nhà và cách cắm hoa. Khi đang ngắm nhìn bình hoa cúc vàng thứ ba trên bức tường phía tây, cuối cùng cũng có thể về phủ.
Tô Từ đứng dậy, hai chân đã tê dại, ôi nó đau!
…
Xe ngựa lộc cộc rời khỏi vương phủ, đúng như dự đoán, họ không về lại căn nhà cũ nữa, Tô Lệ đón các nàng đi theo Dương Diên Tông trở về khu doanh trại Thanh Phong.
Gia quyến có thể ở phòng xá ở vòng ngoài, phòng không tính là lớn nhưng cũng là một chỗ ở tốt, có chuyện gì xảy ra đều có thể lập tức phản ứng lại, rất an toàn, làm gì cũng thuận lợi.
Sắc trời không còn sớm nữa, ngoại trừ Dương Diên Tông, mọi người đều quây quần ăn tối rồi về phòng nghỉ ngơi. Vì sợ muội muội lạ chỗ ngủ không ngon nên Tô Yến kéo Tô Từ về ngủ chung một phòng.
Hai tỷ muội nằm xuống giường, sau khi vươn vai, Tô Yến cất giọng than phiền: "Hôm nay mất quá đi mất!"
Nàng ấy cong môi, nhỏ giọng nói: "Thật may là không phải ngày nào cũng phải đến gặp bà ta."
Tô Từ hừ một tiếng: "Đúng vậy."
Hai tỷ muội ăn ý trao đổi ánh mắt, cười khanh khách với nhau, sau khi lăn lộn trên giường mấy vòng, Tô Từ ôm chăn rêи ɾỉ: "Mặc kệ bà ta đi, cuối cùng cũng được ngủ trên giường, có gì ngày mai nói sau."
Đúng là vất vả quá mà, đến nỗi nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc đây này, thôi không nói chuyện gì nữa, ngủ một giấc đến trưa mai nói sau!