Cá Mặn Cầm Nhầm Kịch Bản Của Nữ Chính

Chương 18: Hơi mất tự nhiên

Trong đêm tối, binh lính cầm đuốc đi tuần cách đó không xa, ánh lửa bập bùng mơ hồ chiếu tới, tiếng bước chân nghe rất rõ ràng, xen vào đó là những tiếng ngáy, ngoài ra còn có những người giám sát bên ngoài trại, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào khu vực này.

Người này gan cũng to thật đấy, dám một mình lẻn vào trại địch?

Tô Từ không dám động đậy, nàng nín thở trong chốc lát, sau đó tay chân khẽ cử động, buông ta ra đại ca ơi!

Dương Diên Tông khống chế tay chân nàng, lặng lẽ ôm nàng từ phía sau, cơ thể nàng thụ động bị trói chặt, không cử động được. Tô Từ có thể cảm nhận rõ nhiệt độ của người phía sau, hơi thở mạnh mẽ, l*иg ngực dán chặt vào sau lưng nàng, tư thế và khoảng cách này quá gần, lần này áp lực của hắn tỏa ra mạnh hơn bao giờ hết. Nàng không thoải mái lắm, cũng hơi mất tự nhiên với tư thế hiện tại.

Dương Diên Tông hơi thả lỏng nhưng vẫn không buông tay.

Thật ra phản ứng của Tô Từ khiến hắn hơi bất ngờ.

Để tránh cho Tô Từ hoảng loạn, thu hút sự chú ý của trại địch, Dương Diên Tông đã giữ chặt tay chân nàng, ngăn không cho nàng la hét hay vùng vẫy.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của hắn, ngoại trừ khoảnh khắc hắn chạm vào ra, nàng chỉ căng thẳng trong chốc lát rồi lập tức bình tĩnh lại, cơ thể cũng thả lỏng, nàng nín thở để tránh thu hút sự chú ý của lính tuần tra và giám sát.

Hai người rất ăn ý, tiếp tục duy trì tư thế hiện tại, cả hai cùng giữ im lặng, sau khi lính tuần tra đi qua, Tô Từ mới chậm rãi quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Gì thế này? Sao ngài lại tới đây?"

Dưới ánh sao mờ ảo, ở khoảng cách gần, mặt mũi nàng lấm lem nhưng đôi mắt lại sáng đến kinh người, nàng linh hoạt quay người lại nhìn hắn, cảm giác như đang nín thở nhưng không lộ ra bất cứ sự sợ hãi nào.

Hai mắt phân rõ đen trắng, cực kỳ linh động.

Dương Diên Tông cụp mắt nhìn chằm chằm nàng hồi lâu. Mãi không nghe thấy câu trả lời, Tô Từ hơi chột dạ, vội vàng nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói: "Có rất nhiều người đang giám sát ta."

Nàng chỉ về phía Quý Thừa Đàn: "Người theo đuổi tỷ tỷ ta." Xin hãy tha thứ cho nàng vì đã đội cái nồi này cho tỷ tỷ, cũng may có cha mẹ nàng ở đây, nên dù Dương Diên Tông có là thủ lĩnh, có quyền quyết định cao nhất cũng không can thiệp được vào chuyện hôn sự của tỷ tỷ nàng: "Có lẽ là chính vì người này mà bị lộ."

Tô Từ có tật giật mình, nhỏ giọng giải thích: "Nhưng cũng may là hắn mang theo hộ vệ, bốn hộ vệ kia là người của hắn, vì nghĩ đến tỷ tỷ mà hắn đã bảo vệ cho ta, tạm thời ta vẫn ổn, sau này sẽ tìm cơ hội để thoát thân."

"Ừ, ta đã biết."

Hai tỷ muội nhà này ăn ý lạ thường, Tô Yến cũng tự kéo cái nồi đội lên đầu mình. Dương Diên Tông không có thời gian để ý đến nàng ấy. Sau khi bị cha mẹ mắng cho một trận, Tô Yến tỏ ra hối lỗi, đồng thời cũng vô cùng lo lắng.

Dương Diên Tông lẻn vào đây trong đêm không phải vì chuyện này. Dĩ nhiên là hắn cũng rất không vui, nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, tình hình thay đổi nên buộc phải tạm dừng kế hoạch ban đầu, lập tức đưa ra sự điều chỉnh.

Hắn tự mình tới đây là vì có một bước quan trọng liên quan đến Tô Từ, cần thông báo và yêu cầu nàng cố gắng hợp tác.

"Cha mẹ và tỷ tỷ của ta không sao chứ? Có ai bị thương không?"

"Không sao."

Dương Diên Tông trả lời nàng, lời ít ý nhiều, về việc Tô Dung bị thương, hắn cho rằng đây không phải điều mà nàng sẽ quan tâm.

Trong ánh sáng yếu ớt, dưới tán cây tối tăm, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu rả rích, hai người dính chặt lấy nhau, Dương Diên Tông không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế ôm từ phía sau, hắn dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy, trầm giọng nói: "Dẫn người của Lương Thận đến điểm phục kích, ngươi làm được không?"

Giọng nói của hắn vẫn mang vẻ lạnh nhạt trời sinh, bóng tối che khuất hốc mắt, giữa đôi mày cao có một mảng tối, không nhìn thấy mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ánh mắt của hắn, sự tồn tại của hắn vẫn mạnh mẽ, bức bách như thường lệ. Hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng, lông mày không hề nhúc nhích.

Tô Từ dường như hiểu ra trong giây lát, nói: "Chắc là được."

Nàng không nói ra mấy câu vô nghĩa, dứt khoát đưa ra câu trả lời.

"Rất tốt."

Dương Diên Tông nói.

Rất tốt, đây cũng là một câu trả lời nằm ngoài dự đoán của hắn.

Hắn không khỏi cụp mắt xuống nhìn cô nương trẻ tuổi mặt mày lem luốc nhưng lại có một đôi mắt đẹp lạ thường trong ngực mình.

Mềm mại, tràn ngập hơi thở thanh xuân, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi mà chỉ thấy được một đôi mắt to tròn, linh động. Nàng bình tĩnh, thông minh một cách đáng kinh ngạc.

Chuyến này thuận lợi đến mức không ngờ tới.

"Nhưng mà, ta không biết rừng đá Thiên Khanh ở đâu?"

Tô Từ nhổm dậy, ghé vào tai Dương Diên Tông, nàng nói rất nhỏ. Những lời quan trọng được nói ra bằng chất giọng cực nhẹ, dường như chỉ nghe thấy hơi thở.

Tô Từ thường xuyên thay băng và thuốc cho Dương Diên Tông, đã nghe được vài chuyện vụn vặt nên đoán đó là điểm phục kích mà hắn nói.

Nàng đoán không sai.

Hơi thở nóng hổi phả vào tai, một hương vị thanh xuân chỉ có ở thiếu nữ len lỏi trong không khí, Dương Diên Tông chăm chú lắng nghe, sau đó hơi nghiêng đầu, cũng ghé sát vào tai Tô Từ, nói: "Không sao cả, ở hướng Đông Bắc."

"Ngươi cứ đi đi, ta sẽ phái người chỉ đường."

Vậy sao, thế thì tốt rồi.