Cặp Song Sinh

Chương 7

Thẩm Quân quỳ trên mặt đất, mặt vùi sâu trong cánh tay, toàn thân run rẩy, trên cánh tay có mấy vết xước.

Cổ họng đắng nghét, tôi quỳ xuống và nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu bé.

“Không sao đâu, kẻ xấu đã bị chị đánh gục rồi, Thẩm Quân đừng sợ...”

Giây tiếp theo, một cơ thể nhỏ bé run rẩy lao vào vòng tay tôi.

Tôi vội ôm lấy thằng bé, dùng một tay vỗ nhẹ lưng em ấy, đau khổ an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, có chị ở đây...”

Tôi chợt thấy buồn.

Sẽ ra sao nếu tất cả những tổn thương và tủi nhục Thẩm Quân và Thẩm Ngọc phải chịu đưng khi còn nhỏ chỉ để sau này gặp gỡ nữ chính rồi chuộc lỗi.

Thật tàn nhẫn và bất công đối với họ.

Chẳng mấy chốc, tiếng chuông báo động đã thu hút mọi người tới.

Một số thanh niên giận dữ đã giúp trói kẻ xấu lại và gọi cho cảnh sát.

Có bác sĩ quan sát tình trạng của Thẩm Ngọc và nhận thấy rằng hình như tên kia đã hạ gục em bằng thuốc gì đó.

Không lâu sau, xe cấp cứu đến và đưa chúng tôi đến bệnh viện.

Sau nhiều lần kiểm tra, bác sĩ phát hiện Thẩm Ngọc đã hít phải ma túy, nhưng may mắn là em ấy không sao.

Thẩm Quân rơi vào trạng thái sợ hãi, tinh thần rất kém.

Thằng bé không cho phép bất kì ai chạm vào hay đến gần, ngoại trừ tôi.

Tôi không còn cách nào khác, đành ôm em ấy lên để y tá xử lí vết thương ở tay cho em.

Em ấy rúc vào trong vòng tay tôi không nói một lời, đau đến mức cố hết sức vùi đầu vào.

Tôi cảm thấy rất tồi tệ.

Sau khi Thẩm Ngọc tỉnh lại, thằng bé hoảng hốt tìm kiếm Thẩm Quân.

Tôi ôm Thẩm Quân đến trước mặt em ấy và nói rằng cơ thể Thẩm Quân không có gì đáng ngại ngoại trừ vết thương trên cánh tay.

Thẩm Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh sát đưa chúng tôi về đồn để lập biên bản, tôi và Thẩm Ngọc phối hợp rất ăn ý.

Vì có bằng chứng chính xác nên kẻ biếи ŧɦái nhanh chóng nhận tội và bị kết án.

Về đến nhà, tôi hoàn toàn kiệt sức, không có tâm trạng nấu nướng nên đặt đồ ăn bên ngoài.

Ba người ăn xong trong im lặng rồi trở về phòng.

Đến nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

Khi mở cửa ra, tôi thấy Thẩm Ngọc đang lo lắng nhìn tôi.

Tôi khẽ hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Thẩm Quân gặp ác mộng, chị có thể qua an ủi anh ấy được không?”

Thẩm Ngọc dường như hơi xấu hổ, tai đỏ lên.

Tôi đi đến phòng bọn trẻ, nhưng không thấy Thẩm Quân đâu cả, chỉ thấy trên giường có một chỗ phồng nhỏ nổi lên.

Một tiếng nức nở mơ hồ nghe thấy từ trong chăn.

Tôi nhẹ nhàng leo lên giường, ngồi đối diện Thẩm Quân ở trong chăn hỏi: “Em gặp ác mộng à?”

Một lúc sau, một đôi mắt đẹp đẫm lệ lộ ra từ một góc chăn.