Nếu như biết bản thân sẽ vướng vào mớ rắc rối này, Trần Hiểu Đông thề có chết cũng sẽ không trốn 20 phút tổng vệ sinh lớp cuối giờ.
Trần Hiểu Đông, 17 tuổi, một học sinh cấp 3 vui vẻ nhiệt huyết, vì giỏi xã giao và tính tình phóng khoáng nên có rất nhiều bạn bè. Thành tích học tập của Trần Hiểu Đông không tệ bét lớp, nhưng tất nhiên cũng không phải gọi là xuất sắc.
Việc Trần Hiểu Đông hay làm nhất dạo này chính là cúp các buổi học thêm để ra net chơi game hoặc chạy ra sân thi đấu đá bóng cùng đám bạn.
Thông thường sau mỗi buổi học 5 tiết thì mỗi lớp sẽ cử 2 học sinh ở lại dọn dẹp đổ rác trước khi ra về. Hôm nay tất nhiên cũng không ngoại lệ.
"Hiểu Đông, hôm nay tới phiên cậu với lớp trưởng trực lớp đó!" - Lớp phó kỷ luật Minh Thuận đẩy kính, viết một dấu tích vào khung trực nhật trong sổ tay.
"Ây da! Cậu đổi lượt giúp tôi được không? Lần sau tôi sẽ trực bù nha. Tôi lỡ hẹn đá banh với mấy đứa lớp 11A3 rồi. Sân học thể chất bên kia đường chỗ công viên đó. Ra trễ là mất sân nên phải tranh thủ liền." - Trần Hiểu Đông vừa nói vừa vơ vội mấy cuốn tập lộn xộn trên bàn nhét vào cặp sách.
"Lớp trưởng, ý cậu sao?" - Minh Thuận không vội đáp lời, quay sang nhìn người bạn cùng bàn của Trần Hiểu Đông, hỏi.
Bị hỏi tới, lớp trưởng mới chậm rãi ngừng bút, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trần Hiểu Đông. Gọng kính trên sóng mũi bị nắng chiều hắt nhẹ, hơi loáng ánh bạc trông có vẻ lạnh nhạt. Đôi môi mím một chút rồi mới trả lời, giọng nói chậm rãi không mang nhiều cảm xúc: "Để tôi làm một mình cũng được. Nhanh thôi."
"Thật không? Ngày mai học sáng, tôi mua bữa sáng bù cho cậu nhé. Với cả lần tới cứ để tôi trực luôn phần cậu luôn nha. Xin lỗi Đặng Quân, xin lỗi lớp phó kỷ luật!" - Hiểu Đông cười làm lành, hai cái răng nanh nhỏ thấp thoáng. Vừa dứt câu đã thấy bóng cậu chàng vọt tới cửa sau lớp học, hoà cùng dòng người đổ ra sân trường rồi mất hút.
"Cái thằng này!... Đặng Quân, cậu cứ như vậy là không được đâu." - Minh Thuận nhăn mày, gấp sổ tay đi về phía bàn học của mình bắt tay dọn dẹp sách vở.
Lớp trưởng, bạn cùng bàn của Trần Hiểu Đông, Đặng Quân vẫn không nói thêm lời gì mà cúi đầu đóng cặp, sau đó bước lên bục giảng bắt đầu lau phấn.
Khác với vẻ ngoài hiếu động khoẻ khoắn cùng làn da màu mật của Trần Hiểu Đông, vóc dáng Đặng Quân thiên về cao gầy, vai ngang chân thẳng. Dáng vẻ của Đặng Quân có lẽ thiên về già dặn trưởng thành hơn. Mà anh đúng là lớn hơn mọi người trong lớp 1 tuổi.
Làn da Đặng Quân quanh năm trắng tái, đôi môi màu cũng nhạt, môi dưới đầy hơn môi trên, hơi khô do thói quen mím môi của mình. Tròng mắt anh không phải là màu nâu đen, nâu nhạt thường có của người Châu Á mà là màu đen thẫm, hệt như một hồ nước phẳng có độ sâu câu hồn người ta chìm đắm. Tuy nhiên rất ít ai có dịp nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp ấy, vì nó thường bị giấu sau cặp kính gọng đen, khiến vẻ ngoài Đặng Quân càng thêm lạnh lùng nghiêm túc.
Bàn tay Đặng Quân to dài với các khớp xương rõ ràng, khi hơi dùng sức nắm miếng giẻ lau thì nổi lên gân xanh mờ nhạt. Do chiều cao cũng thuộc dạng vượt trội nên Đặng Quân không gặp khó khăn gì trong việc lau bảng cả.
Lúc này lớp đã về hết, chỉ còn lác đác tiếng í ới gọi nhau dưới sân trường. Nắng chiều đổ dài trong lớp học, cái bóng của Đặng Quân trải dài trên đất trông hơi cô đơn tĩnh lặng.
"Rầm!" - tiếng cửa lớp bị xô mạnh đầy chói tai. Đặng Quân quay đầu lại nhìn, đầu mày nhíu nhẹ không hài lòng lắm.
"Chết rồi lớp trưởng ơi! Thằng Hiểu Đông...Hiểu Đông bị đυ.ng xe trước cổng trường!" - Minh Thuận thở dốc, gấp gáp chạy vào lớp thông báo.
Đặng Quân vừa nghe dứt câu, sắc mặt phút chốc tái nhợt như màu giấy, vội vàng chạy vọt ra ngoài.
——
Bóng tối.
Có mùi ẩm của hơi nước và lá cây.
Trần Hiểu Đông lẩm bẩm, cố gắng tỉnh táo sau vài giây mất ý thức. Việc tiếp theo là cố gắng mở mắt và động đậy cơ thể nặng trịch.
Sau một lúc, khi ánh sáng tràn vào giúp Trần Hiểu Đông nhìn rõ mọi thứ xung quanh thì phút chốc cậu trở nên hoảng hốt giật mình.
Một khu vườn thu nhỏ xa lạ hiện ra trước mặt. Không. Nói đúng hơn là một chiếc l*иg rất lớn, được bài trí như thể một khu vườn thiên nhiên có cây cỏ, có hồ nước rất xinh đẹp. Chiếc l*иg với những song sắt khin khít nhau đen bóng không có mái, bên dưới trải một lớp cỏ tự nhiên xanh mượt. Rải rác có cả l*иg chạy lớn hơn l*иg bình thường nuôi hamster một chút, vài món đồ chơi mà Trần Hiểu Đông không biết là gì nằm dưới bóng cây.
Hồ nước trong vắt không có cá hay rong rêu, được xếp đá cuội viền quanh bờ, bên trong trang bị hệ thống lọc giúp các tạp chất dơ không bị đọng lại. Cách hồ nước không xa là một chiếc hang đá nhân tạo cao tầm nửa mét, trải một lớp rơm vàng trông sạch sẽ và khô ráo. Kế bên là hai cái bát ăn màu cam cà rốt và xanh bơ. Trong bát màu xanh bơ có những viên tròn nhỏ đầy màu sắc nhìn như là ngũ cốc.
Khoan đã! Bát ăn?
Trần Hiểu Đông sau một vòng quan sát thì giật mình, nhìn xuống bàn tay mình. Vừa nhìn xong thì lập tức muốn ngất xỉu lần nữa.
Này đâu phải là tay người? Làn da màu mật ong đâu? 5 ngón tay để cầm chuột gõ bàn phím đâu? Đây rõ ràng là cái chân vịt. Một cái chân vịt màu nâu với 4 ngón, có màng, đang nhúc nhích mỗi khi Trần Hiểu Đông cử động.
Bỏ qua cảm giác kì quái nặng nề, Trần Hiểu Đông vội vã chạy lại bên hồ nước, ló đầu nhìn xuống. Vừa nhìn Trần Hiểu Đông vừa kinh hãi, cảm tưởng như mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy xuống.
Phản chiếu trong hồ nước nào phải cậu chàng sáng sủa đẹp trai của lớp 11A1, mắt mũi miệng không thiếu nhưng không phải là mắt mũi miệng của con người nữa rồi.
Hai mắt to tròn đen bóng nằm gần tai về phía đỉnh đầu. Mũi và miệng nằm trên đường thẳng, hơi có hình vuông và nhô ra. Vết sẹo dưới cằm vẫn không biến mất, nhưng nó giờ đây nằm lẫn trong lớp lông dày nâu sẫm đang bao phủ toàn bộ khuôn mặt. Hai cái răng nanh đặc trưng biến mất, Trần Hiểu Đông có thêm hai chiếc răng cửa thô to đặc trưng của loài gặm nhấm.
Nhìn xuống thân, Trần Hiểu Đông tuyệt vọng. Khối cơ bắp mờ nhạt bản thân hằng tự hào đã biến đi đâu, thay bằng lớp mỡ bụng mềm mềm dưới lớp lông nhung nâu. Đôi chân dài đổi bằng cặp giò núc ních ngắn củn.
Cậu - Trần Hiểu Đông - đã biến thành một con capybara - chưa trưởng thành.
Trong chớp mắt, Trần Hiểu Đông lại nhớ tới chiếc móc khoá capybara đội nón mình thường treo ở cặp, vốn là món quà lưu niệm ở vườn thú ba mẹ đang làm việc. Dù thích sự đáng yêu của đám chuột nước vô tri ấy nhưng không đồng nghĩa với việc cậu chấp nhận bản thân là một trong số chúng.
Hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, Trần Hiểu Đông một lần nữa lấy hết can đảm soi mình vào hồ nước.
Vẫn là cái đầu tròn với cặp má phúng phính đó. Vẫn là bộ lông tua tủa bóng mượt đó. Trần Hiểu Đông thử há miệng, con capybara trong nước cũng há miệng theo. Trần Hiểu Đông nghiêng đầu, con capybara lập tức nghiêng đầu.
Trần Hiểu Đông lập tức muốn khóc. Capybara có khóc được không? Không biết. Nhưng Trần Hiểu Đông thực sự sắp khóc thét lên tới nơi rồi.
"Chắc chắn đây là mơ!" - Trần Hiểu Đông nói với một giọng chắc nịch, cố tỏ ra là mình ổn.
Sau đó là một khoảng lặng...
"Mình đang làm gì nhỉ? À lúc đó mình vừa tan học vừa chạy xuống lầu. Đám thằng Quý đang đợi mình bên kia đường. Đèn vàng nhấp nháy hả ta. Rồi một chiếc xe thắng gấp..." - Trần Hiểu Đông lẩm bẩm.
"Két!" - Một âm thanh vang lên, cách một khoảng khá xa thu hút sự chú ý của Trần Hiểu Đông.
"Lộp cộp! Lộp cộp!" - Tiếng bước chân ngày càng gần rồi dừng lại.
Trần Hiểu Đông theo bản năng của cơ thể thay vì trốn đi thì lại chạy về phía tiếng bước chân đó.
"Ắt hẳn đây là chủ nhân của con capybara này nên nó chẳng có chút đề phòng nào." - Trần Hiểu Đông nghĩ.
Một bàn tay thò qua song cửa, làn da trắng tái với một ít gân xanh nổi trên mu bàn tay. Trong lòng bàn tay có mấy dấu móng tay ghim sâu đã hơi chuyển sang tím bầm, chắc chủ nhân của bàn tay đã siết chặt nắm đấm trong thời gian dài.
Sau đó là một xúc cảm mềm mại mang theo sự ưu thương chạm lêи đỉиɦ đầu của Trần Hiểu Đông.
Sự ưu thương?
Capybara Trần Hiểu Đông hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn theo hướng của bàn tay thì thấy được một gương mặt không thể không quen thuộc hơn. Gương mặt nghiêm túc luôn luôn nhìn thẳng về phía bảng, gương mặt ít nói ít cười xa cách người khác tám trăm cây số, gương mặt đẹp trai của lớp trưởng 11A1, bạn cùng bàn - Đặng Quân.
Dù đầu năm nay hai người mới là bạn cùng bàn nhưng thực tế, Trần Hiểu Đông không thân với Đặng Quân. Đặng Quân đối xử với mọi người không mặn không nhạt, ai hỏi sẽ trả lời, ai nhờ sẽ giúp, nhưng không bao giờ chủ động tụ tập hay đùa giỡn.
Trong giờ học, Đặng Quân luôn tập trung nghe giảng và ghi chép. Còn Trần Hiểu Đông thì thường thả hồn theo mây gió. Hết tiết, Trần Hiểu Đông lập tức sẽ chạy biến đi với lũ bạn. Thành ra giữa hai người không có nhiều trao đổi.
Đặng Quân lúc này trông hơi khác với mọi khi. Đôi mắt Đặng Quân rũ xuống, bóng mờ trên mi mắt che khuất đi nhiều cảm xúc. Nhưng bằng giác quan nào đó của mình, Trần Hiểu Đông biết được Đặng Quân đang có tâm sự.
Có hàng trăm vạn câu hỏi đang chạy trong đầu. Trần Hiểu Đông muốn mở miệng ra hỏi thì âm thanh phát ra chỉ là tiếng "chít chít" của capybara. Càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng gấp, Trần Hiểu Đông càng cố nói thì âm thanh "chít chít" càng gấp hơn.
"Sao thế Đông Đông? Hôm nay mày có vẻ thích nói hơn mọi ngày nhỉ?" - Đặng Quân nhìn chú chuột capybara mập mạp của mình, nhẹ giọng hỏi.
Không đợi tiếp lời, Đặng Quân lại khẽ nói: "Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, không chơi với mày được rồi. Mau ăn đi rồi ngủ nhé."
Dứt câu, Đặng Quân đứng dậy, xoay người đi mất. Trần Hiểu Đông đứng sững người nhìn theo, cho đến khi khuất bóng.Cabybara da nâu và lần soi gương đầu tiên gây hú hồn =))))
Hello cả nhà!
Lần đầu thử sức với thể loại BL Việt học đường như này, mong được nhận các góp ý và ủng hộ của mọi người. Truyện vẫn đang được viết nên ắt sẽ còn chỉnh sửa ít nhiều. Hi vọng mình sẽ sớm hoàn thành nó. *yêu thương*