Một thảm họa, khi được hắn kể lại với giọng khoe khoang đắc ý cho bạn bè nghe, Mạnh Thành Chân vô cùng kinh ngạc. Đây vốn dĩ là một bí mật bị chôn vùi trong lòng của mười mấy người ở trong đường hầm kia, mãi mãi không muốn nhắc tới. Vậy mà đột nhiên, nó lại bị công khai trong một nơi đông người như vậy.
Cô cũng không ngờ rằng, đầu bếp trông béo mập, lanh lợi và nhiệt tình kia lại là một kẻ cặn bã đến vậy! Đến mức cô từng muốn bước tới tóm cổ áo hắn mà hỏi tội, nhưng cuối cùng lại cảm thấy như bị rút hết sức lực, không dám tiến lên để thừa nhận mình chính là một trong những người mà hắn đã kể.
Mạnh Thành Chân dùng ngón tay quẹt đi những mảnh vụn bánh trên khóe miệng, âm thầm tìm kiếm xung quanh, chẳng mấy chốc đã thấy đầu bếp béo không biết từ đâu chui ra, ngồi xuống cạnh hai người công nhân đang đốt dầu diesel để chiếu sáng. Vị trí đó không xa cô lắm, cô nghe thấy một người công nhân quen biết đầu bếp hỏi hắn: “Anh Tạ, vừa nãy anh đi đâu thế? Tôi thấy anh nhặt được cái gì đó mà.”
“Không có gì, nhặt được một hòn đá thôi.” Tạ Tài Giang vừa ngồi xuống vừa nói vu vơ.
“Anh nhặt đá làm gì?” Người công nhân khác hỏi.
“Tôi thấy nó đẹp, muốn mang về cho con gái chơi.”
Ôi trời, trong lúc như thế này, trong hoàn cảnh như vậy, hắn phải có tấm lòng bao lớn mới còn tâm trạng nhặt một viên đá về cho con gái chơi chứ?
Hai người kia chẳng mấy hứng thú với hòn đá, nên không hỏi thêm gì nữa.
Mạnh Thành Chân bĩu môi, nhưng đợi đã... đá ư? Cô cảm thấy như mình đã bỏ lỡ điều gì đó, tốc độ nhai bánh của cô chậm lại.
Khi trước, Tạ Tài Giang nói gì về câu chuyện trong đường hầm khi kể về lịch sử phát tài của hắn?
Đúng rồi, cô nhớ rằng hắn đã nhắc đến một hòn đá. Có người muốn biết "nước tiên" của hắn được phát minh như thế nào, và cô đã nghe Tạ Tài Giang nói khi đó, nước tiên là do hắn nhặt được một hòn đá khi đi qua đường hầm Khẩn Lăng Sơn.
Đúng, chính là câu đó! Ngay khi hắn đi qua đường hầm Khẩn Lăng Sơn...
Chẳng phải chính là bây giờ sao?
Nước tiên? Hòn đá? Nước mắt cá mập? Liệu có mối liên hệ nào giữa chúng không?
Mạnh Thành Chân theo thói quen lại cắn móng tay cái của mình, những người trong khách sạn hôm đó đều nghĩ rằng hắn đang say xỉn nói năng linh tinh, hoặc giả vờ say để cố tình lừa họ. Ai lại tin vào chuyện nhặt được một hòn đá rồi có được nước tiên mà phát tài chứ, chẳng ai tin cả, bao gồm cả cô.
Nhưng vừa rồi hắn nói rằng hắn đã nhặt được một hòn đá.
Có khả năng nào rằng những gì hắn nói khi đó đều là thật không?
Mạnh Thành Chân đảo mắt, đặt món ăn vặt trong tay xuống, không quản nữa, cứ đi xem thử đã. Cô vừa nghĩ vừa phủi vụn bánh trên tay, đứng dậy đi về phía nhóm người kia.
Cô đã là người từng chết đi sống lại, câu này nghe bao nhiêu lần rồi nhỉ? Dù sao thì chuyện nhà họ Mạnh cô tin rồi! Những sự kiện kỳ quái diễn ra trong hai năm qua cô cũng tin rồi! Đến chuyện hôm nay chết rồi lại có thể sống lại cô cũng tin rồi, vậy thì trên đời này có báu vật kỳ lạ nào mà không thể tin nữa chứ?
Nước mắt cá mập? Nước tiên? Ha, cho dù thứ đó có tồn tại đi chăng nữa, với một người chỉ còn hai năm tuổi thọ như cô, có hay không cũng chẳng khác biệt gì. Nhưng ai mà chê nhiều bảo vật chứ? Nhất là bảo vật trong tay kẻ cặn bã như hắn.
“Chú à, vừa nãy chú nhặt được một hòn đá hả?”
Tạ Tài Giang đang nói chuyện với người khác, nghe thấy có người gọi mình liền ngẩng đầu nhìn người hỏi, thấy là Mạnh Thành Chân, mặt hắn không được vui cho lắm: “Ờ, thì sao? Nhặt đá là phạm pháp hả?”
Mạnh Thành Chân mỉm cười nhìn hắn, không để ý đến lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong câu nói, hỏi: “Hòn đá đó có phải màu vàng, trên đó có hoa văn giống như con mắt không?”
Tạ Tài Giang rõ ràng ngẩn ra: “Sao cô biết?”
Nụ cười trên mặt Mạnh Thành Chân càng sâu hơn, cô nói: “Chú à, có lẽ đó là hòn đá của cháu làm rơi, cháu tìm nó mãi mà không thấy, không ngờ lại được chú nhặt được. Cảm ơn chú nhé.” Nói xong, cô không chút ngại ngần đưa tay ra.
Trên đời này có một kiểu cướp đoạt, đó là lấy đi thứ quan trọng nhất của người khác khi họ không hề hay biết, và họ, sẽ chẳng bao giờ biết được.
Chương 6: Bảo vật bị cướp
Sắc mặt của Tạ Tài Giang lập tức thay đổi, chỉ là một hòn đá vớ vẩn, hắn chẳng hề để tâm, khi nãy tiện tay nhặt lên vì thấy ưa mắt mà thôi. Nhưng khi có người đòi thì mọi chuyện lại khác.
Đúng là ruộng cằn không ai cày, cày lên rồi lại tranh nhau! Cái gì mà của cô làm rơi? Hòn đá đó rõ ràng là hắn bới ra từ dưới đất, con bé này đúng là vô lý! Thật quá đáng!
“Cô nói là của cô thì tôi phải đưa à? Cô có bằng chứng gì không?” Đầu bếp béo Tạ Tài Giang giận dữ nói, giọng đầy thách thức.
“Này anh, đừng giận, chỉ là một hòn đá thôi mà. Cô gái cũng đã mô tả hình dáng của nó rồi, nếu đúng thì đưa cho cô ấy đi.” Người công nhân lớn tuổi hơn ngồi bên cạnh khuyên nhủ.
“Biết hình dáng thì sao chứ? Có thể là lúc tôi nhặt được nó cô ta nhìn thấy thì sao?” Nghe có người khuyên can, Tạ Tài Giang càng bực mình hơn.
Hai người công nhân nhìn hắn, cảm thấy bất lực. Lúc đó anh rõ ràng đang đi tiểu ở đằng kia, họ còn chưa nhìn rõ, cô gái làm sao mà thấy được?
“Chú à, hay là chú cho cháu xem hòn đá đó thử xem, có thể không phải của cháu đâu?” Mạnh Thành Chân suy nghĩ một chút, quyết định đổi cách tiếp cận, nhún nhường để tiến tới.
“Được thôi!” Tạ Tài Giang cười lạnh một tiếng, đưa tay lấy ra một hòn đá to cỡ quả trứng, tròn trịa, có vân màu vàng, từ trong túi áo. “Cô phải nhìn cho kỹ, hòn đá phủ đầy rêu xanh này có phải của cô không?”
Mạnh Thành Chân hơi sững sờ, cô biết hòn đá đó có hoa văn giống như con mắt, nhưng thông tin này lại xuất phát từ chính miệng hắn, khi đó hắn đã mô tả rất rõ về thứ mà hắn nhặt được. Nhưng điều cô không ngờ là trên hòn đá này còn có dấu vết của rêu xanh?
Nhưng rất nhanh sau đó cô liền phản ứng lại, cô cãi: “Chú không biết à, lần này cháu về Đồng Dương ngoài việc cúng bái tổ tiên, còn có quay lại nhà cũ nữa. Thứ này cháu mang ra từ nhà cũ đó, chỗ đó đã lâu không có người ở, đồ đạc trong sân tất nhiên là mọc đầy rêu rồi.
Cháu nhớ rất rõ hòn đá mà cháu làm rơi, nó có hình dạng giống như con mắt, đúng như hòn đá mà chú đang cầm. Với chú thì nó chỉ là một hòn đá bình thường, nhưng với cháu lại rất quan trọng, sau này có lẽ cháu không thể trở về Đồng Dương nữa, nên đã lấy thứ này làm kỷ niệm. Ban nãy cứ tưởng đã làm mất rồi, không ngờ chú lại nhặt được, thật sự cảm ơn chú rất nhiều.”