Hoàng lão nhướn mày, tỏ vẻ không vui, có lẽ vừa rồi ông nói chẳng có ai nghe.
"Do các ngươi để nàng đói thôi, nghĩ cách cho nàng ăn là được rồi." Hoàng lão nói xong liền rời đi.
"Hoàng lão vừa nói gì? Để nàng đói?" An Vương nghe xong thì vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.
"Các ngươi đám người này trông con Gia Gia kiểu gì vậy? Lại để nàng đói!"
Một tiếng quát lớn của Vương gia khiến các nha hoàn người hầu trong phòng ngoài phòng đều sợ hãi quỳ xuống run rẩy.
An Vương phi thấy vậy lập tức nhớ lại những lời đã nghe hôm qua, kéo tay An Vương lại nói: "Mọi người lui xuống đi. Nhược Thủy, ngươi đi lấy sữa dê đã hâm nóng."
"Dạ." Nhược Thủy vâng lệnh.
Sau khi mọi người rời khỏi.
An Vương phi cảm thấy hổ thẹn, nói: "Là ta bảo Gia Gia đừng ăn nhiều như vậy."
"Hôm qua Gia Gia uống chín bình sữa dê, nghe nói những đứa nhỏ khác chỉ cần uống một ít là no, Gia Gia một lần uống cả bình rưỡi, đến nửa đêm nàng lại đòi ăn, ta nghĩ nàng đã uống một bình rưỡi rồi, sợ rằng nàng không biết no, uống nhiều sẽ khó chịu nên chỉ cho uống nửa bình, không ngờ..."
An Vương phi che mặt khóc.
"Không ngờ suýt chút nữa lại hại nàng."
"Hôm qua rõ ràng nghe thấy nàng nói đói, nói chưa ăn no không ngủ được, vậy mà ta lại không tin. Ta... ta suýt nữa hại chết nữ nhi mong mỏi bấy lâu mới có được."
“Rốt cuộc ta đang làm gì vậy!"
An Vương phi cảm thấy suy sụp.
An Vương ôm bà, vỗ về lưng bà: "Không sao, không sao, cả hai chúng ta đều lần đầu, nhiều chuyện chưa hiểu rõ, nàng không sao là tốt rồi. Chúng ta có thể nghe được tiếng lòng của nàng là có thể chú ý đến cảm xúc và suy nghĩ của nàng hơn những người khác."
"Chúng ta nhất định sẽ làm tốt hơn."
Trong lúc nhận được sự an ủi dịu dàng của An Vương, Nhược Thủy mang sữa dê vào.
Hai người vốn lo lắng rằng nàng đang ngủ sẽ không uống được.
Không ngờ khi bình sữa chạm vào miệng nàng, Gia Gia liền mở miệng hút theo phản xạ.
Sau khi uống hết bình, Gia Gia mới từ từ mở mắt.
"A?" Gia Gia nhìn vào hai khuôn mặt tuấn nam mỹ nữ trước mặt, ý thức còn mơ màng.
[Thật tuyệt, vừa tỉnh dậy đã thấy hai gương mặt đẹp như vậy.]
Gia Gia mỉm cười với miệng còn mấp máy.
[Nhưng vẫn còn đói quá, Gia Gia sẽ bị đói ngất mất.]
Nghe được suy nghĩ đó, An Vương và An Vương phi hoảng hốt đồng thanh gọi: "Nhược Thủy/Trí Nam, mau đi lấy thêm sữa dê."
[Một bình không đủ, phải lấy một trăm bình!]