Cả Nhà Pháo Hôi Đọc Tâm Ta, Trầm Mê Cốt Truyện Sụp Đổ

Chương 1: Đừng vỗ mông ta!

[Đừng vỗ mông ta!!]

Mục Quý phi vừa chạm vào đứa nhỏ thì tay run lên, ai đang nói chuyện?!

[Đầu ta sắp đứt rồi! Ai đang bế ta, đỡ đầu giùm với!]

Toàn thân Mục Quý phi khựng lại, kinh hoàng nhìn vào cục bột nhỏ vừa được bà mụ bế ra, chỉ thấy cục bột nhỏ cố gắng muốn ngẩng đầu lên nhưng vì cơ thể quá yếu mềm, hoàn toàn không thể cử động.

“Chúc mừng Quý phi nương nương, là một tiểu công chúa.” Bà mụ cười mặt đầy nếp nhăn, bế cục bột nhỏ đến cho Mục quý phi.

Lúc này Mục quý phi vừa mới sinh xong, mặt tái nhợt và mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp tuyệt sắc cùng khí chất ngạo mạn trên khuôn mặt.

Mục quý phi vội vàng nâng tay đỡ lấy đầu của cục bột nhỏ, ôm vào lòng mình.

[Ừm, thế này mới thoải mái chứ. Sao mắt ta không mở được nhỉ? Chẳng lẽ ta bị mù rồi?!]

“Đừng nóng nảy, nhiều đứa nhỏ mới sinh đều không mở mắt, vài ngày nữa sẽ ổn thôi.” Mục quý phi nhẹ nhàng nói, cục bột nhỏ trong lòng khác hẳn với những đứa nhỏ khác.

Vừa mềm mại vừa trắng trẻo, rất đáng yêu, chắc hẳn khi mở mắt ra, đôi mắt sẽ rất sáng.

“Nương nương, đứa nhỏ này hình như hiểu lời người nói, lập tức trở nên ngoan ngoãn rồi!” Bà mụ ngạc nhiên thốt lên.

[Nói vớ vẩn, ta chỉ “mù” chứ đâu có điếc.]

Sắc mặt Mục quý phi chợt thay đổi, đứa nhỏ này chẳng lẽ bị yêu ma nhập xác sao? Sao một đứa bé mới sinh lại có thể nói những lời như vậy và tại sao bà lại nghe được tiếng lòng của nàng?

Rũ mắt xuống khẽ cắn môi, bất kể thế nào, đây vẫn là nữ nhi của bà, trước khi mọi chuyện sáng tỏ, bà phải bảo vệ nàng lớn lên thật tốt.

“Hoàng thượng giá lâm!” Tiếng thái giám sắc nhọn vang lên từ ngoài điện.

“Tham kiến Hoàng thượng.” Mọi người lập tức ồ ạt quỳ xuống, Mục quý phi cũng cố gắng muốn đứng dậy.

“Quý phi, nàng đừng động, vừa mới sinh xong hãy nghỉ ngơi cho tốt.” Nói rồi, Hoàng đế Dao Quang bế đứa nhỏ mềm mại từ tay Mục quý phi: “Để trẫm nhìn xem, là tiểu công chúa hay tiểu hoàng tử?”

“Bẩm hoàng thượng, là tiểu công chúa.” Mục quý phi mỉm cười dịu dàng, trong cung đã có ba hoàng tử, Hoàng đế cũng đang mong muốn có một “áo bông nhỏ”.

“Tiểu công chúa tốt! Tiểu công chúa rất tốt, ha ha ha ha!” Hoàng đế Dao Quang ngửa đầu cười lớn.

[Ồn chết mất!]

Miệng hoàng đế Dao Quang đang cười lớn chợt khựng lại, suýt chút nữa không khép được miệng.

Mục quý phi không nhịn được mà nhìn Hoàng đế thêm một cái, chẳng lẽ ông ấy cũng nghe được tiếng lòng của nữ nhi?

Hoàng đế Dao Quang cúi xuống nhìn đứa nhỏ trong tay, chẳng lẽ là nàng đang nói chuyện?

Với khả năng lắng nghe của ông, chắc chắn không thể nghe nhầm, giọng nói là phát ra từ cục bột nhỏ trong lòng ông.