Gương mặt xinh đẹp của omega mang theo nét trào phúng, ánh mắt nhìn Lý Tri Bách cũng tràn đầy sự soi xét
Ngọn nguồn của cuộc hôn nhân này cuối cùng chỉ là lừa gạt và dối trá.
Sở Diệc Sơ nhớ lại trước đây tại sao mình lại nhẫn tâm kết hôn cùng một kẻ lừa đảo dưới ánh nhìn thất vọng của gia đình như vậy chứ.
Kết hôn cùng một beta đã khiến cậu ta tiêu hao hết mọi dũng khí, nếu còn gả cho một tên bệnh liệt dương, nửa đời sau chẳng những phải chịu đựng nhờ thuốc ức chế mà còn phải thủ tiết.
Lý Tri Bách biết mình có thể là kẻ bất lực bị liệt dương nên bất an dùng chăn bọc chặt lấy mình, lo lắng cho hạnh phúc tương lai của bản thân.
Thật ra Lý Tri Bách là một người thường xuyên cảm thấy cô độc, cũng có khát vọng tìm được một người mình thích mà kết hôn, tiến vào cuộc hôn nhân hạnh phúc. Chỉ là cậu quá sợ sệt, không có dũng khí bước bước chân đầu tiên.
Thật ra cậu cũng rất dễ mất đi dũng khí sống tiếp, hoàn cảnh làm việc áp lực khiến cậu không ít lần ảo tưởng sẽ nhấn ga lao xuống khỏi cao tốc lúc trên đường tan tầm, Lý Tri Bách cảm thấy trạng thái của mình không thích hợp để kết hôn.
Lời chất vấn của Sở Diệc Sơ rất sắc bén, Lý Tri Bách hoang mang lo sợ đến chảy cả nước mắt, khóc hức hức nói: “Anh… Anh cũng không biết… Đây là chuyện gì nữa… Đây cũng là lần đầu tiên…” Trước kia cậu xem phim đen cũng có thể cứng được, tuốt đến tay cũng nhức mỏi mới có thể cao trào bắn tinh.
Đây cũng là lần đầu tiên của Lý Tri Bách, Sở Diệc Sơ giật mình, ánh mắt sắc bén lập tức dịu xuống một chút, cậu ta bước qua, lau lau nước mắt chật vật của Lý Tri Bách, dịu dàng an ủi: “Được được, đừng khóc, em không trách anh, em sẽ giúp anh tìm một bác sĩ giỏi, nhất định có thể chữa khỏi.”
Người đàn ông không cứng được đang được an ủi
Lý Tri Bách không hề vui vẻ mà đứng dậy, xoay người đưa lưng về phía Sở Diệc Sơ, trong lòng hung hăng nghĩ ngợi, cùng lắm thì độc thân cả đời thôi mà.
Tuy rằng biết Lý Tri Bách không cố ý lừa gạt cậu ta, nhưng Sở Diệc Sơ vẫn cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cậu ta nhớ lại từng kỷ niệm với Lý Tri Bách.
Lúc trước người nhiệt tình theo đuổi chính là Lý Tri Bách, theo đuổi được rồi không quý trọng cũng là Lý Tri Bách.
Cho tới hôm nay, Sở Diệc Sơ đột nhiên có hơi chán ghét Lý Tri Bách một cách vô cớ
Người với người ở chung, vì sao không thể lãng mạn mới mẻ như lúc mới quen?
Cậu ta cũng không có tâm tư đi dỗ một người đàn ông bị tổn thương lòng tự tôn nghiêm trọng, chen lên giường dựa gần Lý Tri Bách chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Trong lòng Lý Tri Bách khó chịu đến mức không ngủ được, mãi đến khi mắc tiểu, cậu mới thật cẩn thận đứng dậy đi vào toilet, trong lúc rửa tay xong vô tình ngẩng đầu, lại thấy một gương mặt giống y đúc mình ở kiếp trước…
Đảo mắt lại qua mấy ngày, Lý Tri Bách không thể không chỉnh đốn tâm trạng mà tiếp tục đi làm.
Vừa đi làm lại xảy ra rất nhiều tai vạ, công việc xa lạ khiến đầu óc cậu choáng váng.
Trước đây cậu từng làm trong mảng sản phẩm trên internet, nhưng hiện tại công việc này đối với cậu là hoàn toàn xa lạ, vì thế cậu không thể không học tập một lần nữa.
Tuy rằng trình độ phát triển của thế giới này đã vượt qua địa cầu, nhưng vẫn còn trong phạm vi lý giải của Lý Tri Bách.
Điểm quan trọng chính là các đồng nghiệp trong công ty rất hòa đồng, không hề ghét bỏ Lý Tri Bách đột nhiên bị rớt cái dây xích nào đó mà ngược lại rất tận tình chỉ bảo cậu thích nghi với công việc, điều này làm Lý Tri Bách quả thật thụ sủng nhược kinh, công việc này cậu cũng miễn cưỡng có thể làm tiếp.
Mãi đến ngày nọ, Lý Tri Bách đang pha cà phê ở phòng giải khát, đồng nghiệp bên cạnh cũng pha cà phê dường như vô tình bắt chuyện với cậu.
“Tiểu Lý, cậu và Bạch tổng rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”