Lý Tri Bách cảm giác gốc rễ của mình bị một đôi tay nhỏ mềm mại không xương nắm lấy, ba hồn bảy vía đều bị dọa bay mất, giọng điệu cũng vặn vẹo.
“Sở Diệc Sơ em đừng làm như vậy!! Bên cạnh còn có người đó! Hắn có thể trở về bất cứ lúc nào! Hắn sẽ thấy mất!”
Lý Tri Bách chưa từng phát ra âm thanh quỷ dị như vậy, cậu kêu lên tưởng chừng giống như đàn bà vậy, vừa mất mặt vừa thấy thẹn.
Sở Diệc Sơ khựng lại, động tác tạm dừng một chút, thấy hù dọa được Sở Diệc Sơ, Lý Tri Bách còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ, Sở Diệc Sơ lại nở một nụ cười không rõ ý tứ, trên khuôn mặt thon thả xinh đẹp nhiễm một tầng hương vị tìиɧ ɖu͙©, quyến rũ giống như diễm quỷ chuyên đi hút tinh khí của đàn ông, sắc đẹp tựa như cạm bẫy khiến Lý Tri Bách nhìn đến ngây người.
Sở Diệc Sơ sóng mắt lấp lánh, khẽ cười nói: "Anh thích người khác thấy chúng ta làʍ t̠ìиɦ sao?”
Đồ phóng đãng này đang ám chỉ rõ ràng với Lý Tri Bách, nếu Lý Tri Bách có đam mê gì ngại bày tỏ, thì cậu ta hoàn toàn có thể phối hợp.
Một câu nói làm Lý Tri Bách sợ tới mức tỉnh lại ngay từ trong sắc đẹp, cậu không có đam mê kỳ quái gì đó, càng không muốn bị người khác vây xem làʍ t̠ìиɦ, nghĩ thôi là đã muốn héo luôn rồi!!!
Lý Tri Bách thật sự héo, Sở Diệc Sơ ngập tràn hứng thú vuốt ve gốc rễ của Lý Tri Bách, chờ mong lần đầu tiên của mình có thể được thể nghiệm trên giường bệnh, đùa bỡn một hồi lâu mới phát hiện dươиɠ ѵậŧ của Lý Tri Bách dù có vuốt thế nào cũng không đứng dậy được.
Sở Diệc Sơ không từ bỏ ý định mà sờ soạng một hồi lâu, sờ đến khi Lý Tri Bách qua cơn kinh hoàng rồi dần chuyển sang lúng túng, sờ đến khi gốc rễ sạch sẽ trơn bóng của Lý Tri Bách đỏ cả lên, thế mà cậu vẫn chưa cứng.
Sở Diệc Sơ đang cưỡиɠ ɠiαи cũng mặt xám như tro tàn: “Tri Bách… Anh không được sao?”
Nạn nhân Lý Tri Bách xấu hổ đến mức muốn tìm cái hố để chui vào.
Cậu vẫn có thường thức về sinh lý, không muốn cứng là không muốn cứng, không thể cứng là không thể cứng nhưng là người đàn ông bình thường bị một bàn tay nhỏ nóng hầm hập cầm lấy, Lý Tri Bách không muốn cứng thì cũng sẽ cứng.
Cậu đột nhiên ý thức được rằng, nếu chồng của cậu ta bị bệnh liệt dương, vậy thì người vợ nɠɵạı ŧìиɧ gần như là một chuyện hiển nhiên.
Nhưng sao cốt truyện không nói đến việc nguyên thân bị liệt dương chứ, chẳng lẽ nguyên thân cũng là mẹ góa con côi, tri thức lại cằn cỗi, cho nên không ý thức được mình mắc bệnh liệt dương.
Lý Tri Bách khóc không ra nước mắt, cậu sống lại một đời, không ngờ lại trở thành một người đàn không được.
Sở Diệc Sơ trầm mặc đứng lên từ trên người Lý Tri Bách, xuống giường lấy thuốc ức chế dự phòng từ trong ba lô ra, thành thạo tiêm cho mình một mũi, rất nhanh, dưới tác dụng của thuốc ức chế, vệt hồng trên mặt cậu ta biến mất, tủi hờn yểu điệu cũng không thấy đâu.
Cậu ta liếc nhìn Lý Tri Bách vẫn nằm trên giường chưa hồi phục tinh thần.
Tủi thân và không cam lòng lúc bị Lý Tri Bách từ chối lời cầu hoan, nhưng cảm xúc ú đọng trong lòng lâu nay bỗng dưng tan biến, song theo đó mà đến chính là nỗi tức giận khi bị Lý Tri Bách lừa gạt.
Sở Diệc Sơ sờ sờ lỗ kim ở bên sườn, chậm rãi nói: “Anh vẫn luôn không muốn lên giường với em vì lý do suy nghĩ cho em và con, còn em vẫn luôn nghĩ em là nguyên nhân, nhưng hóa ra là do anh không được.”