Rút Khỏi Giới Giải Trí, Tôi Thi Đậu Vào Biên Chế Yêu Cục

Chương 32: Ngầu thật

Cổng phía đông vắng vẻ của công viên bị phong tỏa, Ninh Túc đành bất đắc dĩ đi sang cổng phía tây nơi du khách thường đi.

Ai ngờ cũng chính vì có chương trình giải trí quay hình ở đó mà lượng fan đến cổ vũ và gặp gỡ thần tượng tăng đột biến khiến cổng phía tây bị bao vây chặt kín.

"Thôi vậy, về nhà thôi."

Nhiều cư dân địa phương lựa chọn quay về ngay.

Ninh Túc vất vả lắm mới ra khỏi nhà nên dĩ nhiên không dễ dàng quay đầu về nhưng anh cũng không muốn chen chúc ở đó, đành quay sang đi khu vui chơi bên cạnh công viên.

Nhờ có buổi quay hình bên cạnh, lượng khách đến khu vui chơi cũng đông hơn nhiều so với thường ngày.

"Quý vị ơi, hôm nay chúng tôi không tiếp đón nghệ sĩ, từ đây cũng không thể nhìn thấy bên công viên đâu." Nhân viên bán vé ở cửa kiên nhẫn giải thích.

Ninh Túc đặt vé trên mạng, vào cổng thuận lợi, tránh khỏi đám đông mới đến được chỗ mình muốn.

Đây là một bức tường nhân tạo cao khoảng mười lăm mét, trên đó có nhiều chỗ bám, độ khó không quá cao.

Nhưng dù vậy, trò chơi này vẫn là nơi có ít người tham gia nhất trong cả khu.

"Ồ, đến rồi à."

Chủ ở đây là một thanh niên trẻ tuổi, từ lần đầu tiên Ninh Túc tình cờ đến đây chơi, anh ta đã nhớ mặt anh, lần này vừa thấy Ninh Túc đến liền chủ động chào hỏi.

Ninh Túc mỉm cười gật đầu rồi qua một bên mặc bộ trang bị bảo hộ.

"Đây là ai thế?"

Vì khu vực leo núi ở công viên này khá chuyên nghiệp, thu hút nhiều người yêu thích bộ môn này đến tụ tập, lâu dần mọi người quen nhau và tạo thành một cộng đồng không nhỏ.

So với họ, Ninh Túc là một gương mặt hoàn toàn mới.

"Không biết, chỉ đến chơi thôi." Chủ quán giải thích, sau đó còn bổ sung một câu: "Rất lợi hại đấy."

Vì chủ quán cũng có trình độ khá nên câu "rất lợi hại" của anh ta được khách nhớ kỹ.

Trong thời gian sau đó, người khách hiếu kỳ này không leo nữa, thay vào đó mà tập trung sự chú ý vào Ninh Túc ở bên cạnh.

Rất nhanh, chỉ thấy Ninh Túc lên bức tường một cách không quá thành thục, thử leo lên vài bước.

"Động tác này trông cũng bình thường thôi mà."

Vị khách hiếu kỳ tự nhủ trong lòng.

Nhưng rất nhanh, anh ta đã phát hiện ra điểm khác biệt của Ninh Túc.

Theo quy luật thông thường, những trò như leo núi kiểu này vì bị giới hạn bởi thể lực và độ cao, càng leo lên cao thì tốc độ càng chậm.

Nhưng Ninh Túc lại ngược lại, có lẽ lúc đầu anh còn có chút bỡ ngỡ và ngập ngừng nhưng sau đó động tác càng ngày càng nhanh, tay chân phối hợp nhịp nhàng, trông như một chiếc lá nhẹ nhàng bay lên.

"Thật là kỹ thuật tuyệt vời." Những người khác chú ý đến động tác của Ninh Túc không khỏi tán thưởng.

Nhưng dường như đó vẫn chưa phải là kết thúc.

Khi Ninh Túc leo đến đỉnh cao nhất, có thể nhìn toàn cảnh khu vui chơi, đột nhiên anh dang rộng hai tay, ngã ngửa ra sau.

"Trời đất?!"

Những người đã thu hồi sự chú ý sau khi thấy Ninh Túc leo lên tới đỉnh, bây giờ không khỏi tròn xoe mắt.

May mà Ninh Túc không định thách thức giới hạn nhận thức của người khác, chỉ là nhờ vào dây an toàn để rơi xuống vài mét rồi lại bám lấy vách đá leo lên.

"Ngầu thật."

Vị khách vừa khen ngợi vừa nghi ngờ.

Chàng trai này thực sự không phải đến chỉ để trổ tài thôi sao?