Rút Khỏi Giới Giải Trí, Tôi Thi Đậu Vào Biên Chế Yêu Cục

Chương 17: Nhảy lầu?

Nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Ninh Túc, nhân viên quảng bá của trung tâm luyện thi công chức vội lấy điện thoại ra và thầm “Yay” trong lòng.

Lại kéo thêm được một khách hàng tiềm năng.

Nói xong về công việc, cô gái tuyển sinh lại liếc nhìn Ninh Túc một lần nữa, ngạc nhiên với chiều cao và vẻ ngoài của anh, dù chỉ nhìn thấy phần dưới của mặt ngoài chiếc khẩu trang.

Bỗng nhiên cô ấy nghĩ ra điều gì đó, ngập ngừng hỏi: “Sao tôi thấy bạn có vẻ quen quen nhỉ?”

Trước khi bị nhận ra, Ninh Túc nhanh chóng rời đi: “Chắc bạn nhầm rồi.”

Trên đường về, Ninh Túc suy nghĩ kỹ về hướng đi tiếp theo của mình.

Dù nhân viên quảng bá đã khen ngợi công việc thi công chức đến mức không thể tuyệt vời hơn nhưng anh cũng tự biết rõ mình, chưa nói đến công việc như thế nào, chỉ riêng việc chuẩn bị thi đã đủ khiến anh mệt mỏi rồi.

So sánh với việc đó, công việc tự do mà anh đang làm vẫn đơn giản hơn nhiều.

Tuy nhiên làm một nhạc sĩ tự do cũng cần có cảm hứng, nếu ngày nào cũng chìm đắm trong đó lại dễ rơi vào tình trạng mệt mỏi tinh thần.

Có nên làm thêm gì khác không nhỉ?

Khi Ninh Túc còn đang suy nghĩ về những thay đổi của bản thân và băn khoăn về việc tiếp theo nên làm gì, anh đã vô thức đến khu chung cư mình thuê.

Sau khi rời khỏi giới, anh không còn chỗ nào khác để ở nên đã nhờ đến một môi giới tìm nhà, cuối cùng tìm được một căn hộ trong khu chung cư cũ.

Đây là một khu tái định cư của dự án giải tỏa, tên là “Lệ Cảnh Trang Viên”, tiền thuê căn hộ mà Ninh Túc thuê ở đây khá rẻ.

Tuy nhiên tiện ích cơ bản của khu rất tệ, dân cư đông đúc, đủ mọi thành phần, đủ các chuyện kỳ quặc cũng xảy ra.

Do đó khi Ninh Túc từ bệnh viện trở về và vừa dùng thẻ quẹt vào cổng chung cư, anh đã cảm thấy hôm nay bầu không khí có chút khác thường.

Trước cửa khu có không ít người tụ tập, vừa nhìn chằm chằm về phía tầng thượng của một tòa nhà vừa bàn tán điều gì đó.

Không lâu sau, bảo vệ của khu chung cư đến và kéo dây phong tỏa lối vào tòa nhà đó.

Nhận ra đó là đúng tòa nhà nơi mình thuê, Ninh Túc không còn cách nào khác ngoài việc hỏi thăm: “Chào cậu, cho hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Chàng trai trẻ bị hỏi đang cùng bạn quay video, đột nhiên bị người lạ vỗ vai nên hơi bực bội nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy vẻ ngoài của Ninh Túc, mắt cậu ta sáng lên, ngay lập tức thay đổi giọng điệu thân thiện.

“Anh cũng ở khu này sao? Ồ, anh không xem nhóm chat của khu mình à?”

“Nghe nói có một đứa trẻ không nghĩ thông, muốn nhảy lầu!”

Nhảy lầu?

Ninh Túc bán tín bán nghi ngẩng đầu nhìn về phía tầng thượng. Nhờ vào thị lực ngày càng tăng của mình gần đây, dù cách xa cả trăm mét, anh vẫn có thể nhìn thấy rõ những gì đang diễn ra trên mái nhà.

Khác với lời nói về đứa trẻ muốn nhảy lầu, điều mà Ninh Túc thấy là một đứa trẻ đang treo lủng lẳng bên rìa lan can sân thượng.

Và một con chó đang cắn chặt lấy ống quần của đứa bé, ngăn nó rơi xuống.

Điều kỳ lạ hơn là dù nhìn qua ống kính hay qua những cuộc thảo luận của những người xung quanh, Ninh Túc đều không phát hiện ra có sự tồn tại của con chó.