“Cậu chắc chắn trước khi đến đây không làm gì đặc biệt chứ?”
Sau khi nghe câu trả lời phủ định từ Ninh Túc, bác sĩ lại rơi vào vòng nghi hoặc mới.
“Chẳng lẽ thiết bị có vấn đề gì?”
“…”
Nghe những lời quen thuộc đó, Ninh Túc lại rơi vào im lặng.
Chẳng lẽ thật sự là do vấn đề từ phía anh?
“Cậu cứ đi kiểm tra phần tiếp theo đi, kết quả này tôi cứ đưa cho cậu, không ổn thì đến kiểm tra lại lần nữa.”
Nhân viên đuổi Ninh Túc đi, đồng thời tạm ngừng tiếp tục kiểm tra và bắt đầu gọi điện cho bên bảo trì để thảo luận.
Cầm kết quả kiểm tra trong tay, Ninh Túc không khỏi ngẩn ngơ.
Nếu một sự việc chỉ xảy ra một lần, có thể do nguyên nhân khác. Nhưng trong thời gian ngắn mà lặp lại hai lần, Ninh Túc khó lòng đổ lỗi cho thiết bị nữa.
Nhưng cuối cùng vì không muốn chấp nhận rằng mình không bình thường, anh tìm một phần kiểm tra không cần sử dụng thiết bị trong danh mục kiểm tra của mình.
Anh không tin là không thể kiểm tra được.
Thế nhưng vài phút sau...
“Cậu là vận động viên à?” Bác sĩ phụ trách đo chỉ số nhìn Ninh Túc đầy nghi ngờ.
“Không phải.” Ninh Túc không hiểu tại sao lại có câu hỏi này nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Kỳ lạ thật.”
Đối phương nghĩ mãi không ra.
“Có vấn đề gì không?” Ninh Túc thăm dò hỏi.
“À, không có gì.” Bác sĩ đáp: “Chỉ là chỉ số của cậu quá tốt thôi.”
Thực tế khi bác sĩ này mới đến làm việc ở bệnh viện đã từng tham gia vào một số đề tài về cường độ cơ thể của vận động viên.
Theo dữ liệu mà ông biết, chỉ riêng với chỉ số này, người thanh niên trước mặt là người có biểu hiện tốt nhất.
“Cậu nên thử những môn thể thao liên quan.” Xuất phát từ lòng tốt, bác sĩ chân thành đề nghị.
“Hay thử đá bóng đi?”
Câu nói vừa thốt ra, bác sĩ mới nhận ra mình đã nói một điều vượt quá phạm vi tư vấn nghề nghiệp, ông hơi ngượng ngùng ho khẽ một tiếng.
Ông sẽ không thừa nhận rằng lý do khiến mình nói như vậy là do bị trận bóng đá gần đây làm cho bực bội.
Ninh Túc: “…”
Cảm ơn, anh sẽ suy nghĩ kỹ.
Hoàn thành ba mục kiểm tra, Ninh Túc hoàn toàn từ bỏ ý định kiểm tra tiếp.
Không phải anh lo lắng sự bất thường của mình bị phát hiện rồi bị bắt giữ mà anh lo lắng sức mạnh của mình quá lớn khiến thiết bị hỏng và anh sẽ không có tiền đền cho bệnh viện.
Dù sao khoản tiền để trả cho công ty quản lý về vi phạm hợp đồng đã vét sạch túi anh, ngoài ra anh còn đang nợ công ty một số tiền.
Chỉ riêng khoản chi cho buổi kiểm tra hôm nay cũng đã khiến Ninh Túc phải nghĩ đủ cách để gom góp.
Ra khỏi bệnh viện, tâm trạng của Ninh Túc có chút trầm lắng.
Nếu như việc mất việc còn là sự lựa chọn chủ động của anh, không thể trách người khác thì những biến đổi của cơ thể hoàn toàn nằm ngoài khả năng kiểm soát của anh.
Trước khi đến bệnh viện, anh vẫn tự an ủi rằng có thể tìm được một lời giải thích khoa học nào đó cho những thay đổi này.
Nhưng ai mà ngờ, các bác sĩ lại còn mơ hồ hơn anh về tình trạng của anh.
Không biết những thay đổi này là tốt hay xấu.
“Bạn gì ơi, có cần học luyện thi công chức không?”
Có lẽ vì Ninh Túc còn trẻ, ăn mặc thoải mái hoặc cũng có thể do vẻ mặt u sầu của anh giống y như một sinh viên vừa tốt nghiệp không tìm được việc, người làm quảng bá luyện thi công chức ở vỉa hè nhanh chóng nhét một tờ quảng cáo vào tay anh.
“?”