Rút Khỏi Giới Giải Trí, Tôi Thi Đậu Vào Biên Chế Yêu Cục

Chương 9: Không phải tôi đang tiếc cho cậu ấy sao

Nói xong, Ninh Túc đứng dậy thanh toán rồi rời khỏi quán cà phê.

Qua một vòng rắc rối, đến khi Ninh Túc quay lại ký túc xá thì trời đã tối.

Những đồng đội đi tham gia hoạt động đã về từ lâu, khi Ninh Túc bước đến hành lang, anh đã nghe thấy tiếng nói chuyện của cả nhóm.

“Ninh Túc cũng quá giả tạo rồi, dựa vào việc anh Triệu thích cậu ấy mà dám làm bất cứ điều gì, cậu ấy cũng không nghĩ thử xem mình là ai.”

Một người nói lớn, dù Ninh Túc không cố ý nghe cũng nghe thấy toàn bộ nội dung.

“Không phải, đây cũng không phải là lỗi của anh Ninh chứ. Rõ ràng là cái ông họ Trương kia không tử tế, là người ra tay trước mà.”

Người đứng ra nói giúp anh chính là thành viên đã cùng anh đến hộp đêm, tận mắt chứng kiến anh đánh người.

“Họ Trương không tử tế? Cậu dám nói không phải ai đó cố ý bày trò? Làm ra chuyện như vậy, không những leo lên cành cao còn khiến Ninh Túc cũng bị kéo xuống, đúng là một công đôi việc.”

“Cậu cứ nói thử xem, nếu không có lần này, anh Triệu có đồng ý cho cậu ta với ông Trương tằng tịu với nhau không?”

Người khác còn muốn nói gì đó thì bị giọng nói chua chát này ngắt lời: “Đừng có ở đó giả vờ đạo lý, dù sao thì Trang Hải Dư leo lên cành cao cũng là sự thật. Chờ đến khi chuyện này kết thúc, anh Triệu thả lỏng cho Hải Dư solo, đến lúc đó các cậu cứ mà nhìn xem!”

Đến lúc đó, chưa biết chừng Trang Hải Dư sẽ nổi tiếng, còn bọn họ vẫn tiếp tục mờ nhạt ở mức ngoài rìa hạng mười tám.

Nói xong câu đó, Ninh Túc mở cửa phòng, thản nhiên bước vào.

Lập tức, không chỉ những người vừa rồi còn đang hào hứng nói chuyện mà cả người khuyên họ đừng nói nữa cũng đều đứng yên tại chỗ.

Không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên vô cùng ngượng ngập.

“Ninh, Ninh Túc.” Cuối cùng, đội trưởng Hoàng Tiêu đứng dậy, phá vỡ sự bối rối này, gượng cười nói: “Em về rồi, ăn cơm chưa?”

Ninh Túc liếc nhìn anh ấy một cái: “Ăn rồi.”

Nói xong, Ninh Túc đóng cửa, thay giày, cũng không để ý đến bầu không khí kỳ lạ trong phòng khách, tự mình đi vào phòng ngủ.

Người vừa rồi còn lớn tiếng nói bậy mặt thoắt đỏ thoắt trắng.

Một người khác nhân cơ hội này khuyên nhủ: “Đừng nói vậy, anh Ninh đối xử với chúng ta rất tốt.”

Nhóm nhạc của họ không có dấu ấn riêng, phát hành bài hát mà chẳng ai biết đến, để có một buổi biểu diễn ra trò, nhóm bắt buộc phải hát bài “Hải Phách”, mà trong chuyện này, Ninh Túc cũng chưa bao giờ tính toán.

Nói cho cùng, họ đều nợ ân tình của anh.

“... Không phải tôi đang tiếc cho cậu ấy sao.” Thành viên nọ lúng túng nói.

Vì sự trở lại của Ninh Túc, ký túc xá trở lại không khí im lặng, với màn vừa rồi ở phòng khách, mọi người đều chỉ muốn hạ thấp sự hiện diện của mình xuống mức tối thiểu.

Trong phòng ngủ, Ninh Túc tìm kiếm hồ sơ bản quyền của mình.

Khi anh nổi tiếng nhờ “Hải Phách”, chương trình đã giúp anh đăng ký thủ tục liên quan, còn giải thích cho anh về doanh thu từ quyền tác giả.

Trong một hai năm này, ngoài tiền công ty trả cho các hoạt động bên ngoài, thu nhập từ bản quyền “Hải Phách” cũng là một phần không nhỏ.

Vì khi đó anh ra mắt với tư cách là thực tập sinh cá nhân, hợp đồng ký với công ty chỉ là hợp đồng thành lập nhóm trong hai năm, do đó cho dù phải chấm dứt hợp đồng sớm, cái giá phải trả cũng không quá lớn.