Tô Gia đặt tay lên nắm cửa.
"Trong vài ngày tới phải cẩn thận, đặc biệt khi ở gần Tống Yến Dung, có thể cô sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát tình bất cứ lúc nào."
Tô Gia dừng lại, quay đầu chân thành nói: "Cảm ơn cô, bác sĩ Tống miệng dao găm."
Tống Luật: "..."
-
Tô Gia đẩy Tống Yến Dung vào thang máy của bệnh viện.
Tống Yến Dung theo thói quen hỏi vài câu về tình trạng sức khỏe, Tô Gia nhẹ nhàng trả lời, nhưng đến cuối giọng cô ấy thoáng khựng lại.
"Chỉ là vài ngày tới có thể tôi sẽ thấy hơi khó chịu, bác sĩ Tống bảo tôi cần chú ý hơn."
Trong tấm gương phản chiếu trên thang máy, một người đứng, một người ngồi.
Tống Yến Dung ngẩng đầu lên, nhìn vào gương thấy Tô Gia trong chiếc váy trắng ngà bó eo, má hồng như thoa phấn, đôi tai cũng ửng hồng.
Dáng vẻ ngượng ngùng ấy giống như một chiếc gậy trêu mèo vừa gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô.
"Có nói cụ thể cần chú ý thế nào không?" cô hỏi.
"Chỉ cần làm những việc có thể giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn là được…"
Lúc này Tống Yến Dung vẫn chưa nghĩ sâu về ý nghĩa của câu nói này.
Cô chỉ gật đầu: "Vậy về nghỉ ngơi trước đi."
Tống Yến Dung không vội xử lý những việc khác, bởi cô còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Thời tiết miền Nam vào thời điểm này thay đổi thất thường, hôm qua trời còn mưa như trút, nhưng hôm nay mặt trời đã rực rỡ như muốn thiêu đốt cả thành phố.
Độ ẩm cao khiến không khí ngột ngạt, không đủ khô ráo, làm người ta đổ mồ hôi liên tục.
Tống Yến Dung ngồi trên xe lăn, phần lưng và chỗ ngồi không thoáng khí, mới chỉ ra nắng vài phút từ bệnh viện ra xe, cô đã toát mồ hôi. Thêm vào đó, phải nhờ đến vệ sĩ mới lên xe được, tốn sức đến mức mồ hôi lại thấm ướt cả người.
Khi ngồi xuống, nhiệt độ trong xe bắt đầu hạ xuống, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Trước mắt cô là một tờ giấy được đưa đến, khi nhận lấy, ngón tay cô chạm vào đầu ngón tay của Tô Gia. Cô lau trán và đầu mũi, thoáng ngửi thấy mùi hương hoa hồng nhàn nhạt trên tờ giấy.
Cảm giác ngứa ngáy mơ hồ trong l*иg ngực không quá mãnh liệt, chỉ khẽ dẫn dắt cô quay đầu sang.
Tô Gia cũng đang nhìn cô. Hai người nhìn nhau vài giây, rồi Tô Gia nhẹ nhàng mỉm cười, rời mắt trước.
Cô phải thừa nhận, Tô Gia quyến rũ hơn bất cứ người phụ nữ nào mà cô từng gặp.
Tống Yến Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào đôi mắt cô, rồi cô dựa lưng vào ghế, khuôn mặt chìm vào bóng tối.
Sau một lúc, cảm giác bực bội vì mồ hôi làm cô khó chịu dần dịu xuống.
Tống Yến Dung quay sang, hỏi: "Vừa nãy trong thang máy, tôi thấy trên quần có dính chút bụi, cô giúp tôi được không?"
Tô Gia khựng lại, quả nhiên thấy trên chiếc quần đen ôm sát chân của Tống Yến Dung có vết bụi trắng không biết dính từ đâu.
"Được."
Cô ấy cúi người xuống.
Ánh mắt Tống Yến Dung khóa chặt vào đôi bàn tay trắng ngần ấy, nhìn chúng dần dần tiến gần về phía mình.
Tối qua khi Tô Gia đến kỳ phát tình, cô đã ôm Tô Gia, đôi chân của cô cũng chạm vào cơ thể Tô Gia, nhưng không hề có bất kỳ cảm giác nào.
Cô đã rất thất vọng. Ngay cả khi ở biệt thự nhà họ Tống, tình hình cũng chẳng khá hơn… Cô quyết định làm một thử nghiệm cuối cùng.
Cô muốn thử xem khi tay của Tô Gia chạm vào chân mình, liệu cô có cảm nhận được gì không.
Nhưng cô không thể thẳng thắn nói rằng: "Cô có thể chạm vào chân tôi không?" Điều đó quá đường đột và rất kỳ quái.
Thế nên vết bụi đó là do cô cố ý dùng tay chà vào lúc nãy.
Từng chút một, cô nhìn bàn tay của Tô Gia đặt lên xương ống chân của mình, tay còn lại nhẹ nhàng phủi bụi…
Rồi Tống Yến Dung khép mắt lại, khẽ thở ra một hơi thật nhẹ.
Thử nghiệm của cô đã thành công. Đôi bàn tay ấm áp đó chạm qua lớp quần đen, theo những động tác phủi bụi, cô cảm nhận rõ ràng từng chuyển động của vải trên da mình.
Trong ánh mắt của Tống Yến Dung lóe lên sự thoải mái và hy vọng.
Mặc dù không biết vì sao, không rõ lý do gì, nhưng cô thực sự cảm nhận được sự hiện diện của Tô Gia. Và dường như chỉ mình Tô Gia mới có thể khiến cô cảm nhận được điều đó...
Thật kỳ diệu, giống như việc cô xuyên không vậy.
"Xong rồi."
Khi Tô Gia đứng dậy, cảm giác tê dại lại trở về với đôi chân của cô.
Sự thay đổi đột ngột từ thiên đường xuống địa ngục làm cô thoáng mất hồn.
"Cô sao thế?"
Tô Gia ngạc nhiên, trong biểu cảm của Tống Yến Dung dường như thoáng qua một chút tiếc nuối, nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất.
Tống Yến Dung nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "À, không có gì."