Gần trăm con xác sống, hai người phải mất đến hai ngày mới tiêu diệt hết, thu được khoảng 30 viên tinh hạch.
Bọn xác sống thường đã dọn sạch, chỉ còn lại những con có dị năng.
Trong suốt quá trình tiêu diệt xác sống, không một ai trong khu chung cư ra giúp, kể cả những người có dị năng.
Tiêu Việt không biết những dị năng giả bị bắt là ai, cũng không biết họ sống ở đâu, nên chỉ có thể chọn cách ngớ ngẩn nhất: lục soát từng tầng, từng căn hộ trong các tòa nhà.
Buổi tối, khu chung cư chìm trong bóng tối vì đã cúp điện từ lâu. Để tránh bị phát hiện, Tiêu Việt chỉ dùng đèn pin trên điện thoại chiếu sáng. Dưới lầu, xác sống đã bị tiêu diệt, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng động từ đâu đó vọng lên.
Đó là những con xác sống bị nhốt trong nhà, phát ra âm thanh. Ngày mai, họ sẽ tiếp tục tìm kiếm và tiêu diệt những con xác sống đó, đặc biệt là những con có khả năng dị năng, rồi gϊếŧ hết chúng.
Sáng hôm sau, họ bắt đầu từ tòa C, nơi họ đang ở, gõ cửa từng nhà từ tầng trệt. Nếu trong nhà có xác sống, nghe tiếng gõ cửa là chúng sẽ gầm rú. Với Lục Kinh Niên, cửa chẳng là gì, chỉ cần một quả cầu sét nhỏ là anh có thể phá vỡ cánh cửa.
Nhanh chóng dọn dẹp xác sống trong nhà, nếu thấy còn thức ăn, họ cũng không ngại mang đi. Để tránh bị phát hiện có không gian lưu trữ, cả hai đeo theo ba lô lớn. Trong ba lô chỉ có giấy vệ sinh và những thứ nhẹ, còn đồ ăn đều được Tiêu Việt thu vào không gian riêng.
Tiêu Việt nhìn Lục Kinh Niên đang lục tung phòng kiếm đồ, trêu: "Có phải hành vi này tính là đột nhập cướp bóc không?"
"Đúng," Lục Kinh Niên vừa lật xong một tủ đồ, quay đầu nhìn xác sống đã chết nằm đó rồi đáp: "Tớ còn đột nhập gϊếŧ người nữa kìa. Cứ gọi cảnh sát bắt tớ đi."
Phòng đầu tiên họ thu được khá nhiều, có hơn hai mươi cân gạo và một túi bánh quy. Trong tủ lạnh còn ít rau, nhưng mất điện lâu quá nên đã hỏng.
Tiêu Việt thu hết gạo và bánh quy vào không gian, rồi chuyển sang căn hộ tiếp theo.
Tất nhiên, không chỉ có xác sống trong nhà, mà còn cả những người sống sót. Khi nghe tiếng gõ cửa, đa số họ giữ im lặng, một số can đảm hơn thì hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Những căn nhà im lặng hoặc có người đáp lời thì họ bỏ qua, chỉ tìm những nhà có xác sống thôi.
"Các người giỏi như vậy, tại sao hôm đó không đến cứu chúng tôi? Con trai tôi còn trẻ như thế mà lại... Các người có khác gì kẻ gϊếŧ người đâu!"
Người phụ nữ túm lấy Tiêu Việt và Lục Kinh Niên, vừa khóc vừa gào thét, buộc tội họ là kẻ gϊếŧ con trai bà.
Tiêu Việt không nói gì, khi ấy cậu và Lục Kinh Niên đã khuyên họ rồi. Cậu nhớ rất rõ, chính người phụ nữ này còn kích động những người khác, nói cậu và Lục Kinh Niên muốn chiếm giữ cửa hàng tiện lợi bên ngoài.
Giờ thì lại quay ra đổ lỗi cho họ.
Thật là...
Biết vậy đã không gõ cửa nhà này. Ở các căn hộ khác, những người sống sót đều đóng kín cửa, dù có hỏi han thì cũng qua khe cửa, còn nhà này, vừa mới gõ cửa thì nó đã mở ra.
Cậu cứ tưởng có chuyện gì, ai ngờ người bên trong vừa ra đã níu lấy họ khóc lóc, quấy rối, rồi còn chửi họ là kẻ gϊếŧ người.
Xui xẻo thật.
Tiêu Việt đẩy mạnh người phụ nữ ra: "Con trai bà chết dưới tay xác sống, liên quan gì đến chúng tôi."
Người phụ nữ bị đẩy lùi, va vào tường, nhưng ngay sau đó lại lao lên: "Là các người! Tại sao không đến cứu nó? Rõ ràng các người giỏi như vậy, nếu các người xuống thì con tôi đã không phải chết!"
"Đúng! Chính các người gϊếŧ chết nó! Các người là kẻ gϊếŧ người!"
Lục Kinh Niên đá người phụ nữ ngã xuống lần nữa: "Trước khi ra ngoài, chúng tôi đã cảnh báo các người rồi, nhưng các người không nghe, còn quay ra mắng chúng tôi. Thay vì đổ lỗi cho chúng tôi, các người nên tự trách mình. Tự làm tự chịu."
Tiêu Việt thốt lên ngắn gọn: "Điên."
Không thèm bận tâm đến người phụ nữ nữa, họ đi gõ cửa căn hộ tiếp theo. Người phụ nữ ngồi bệt xuống trước cửa, đau đớn khóc lóc, miệng lẩm bẩm "kẻ gϊếŧ người". Một lúc sau, bà ta quay vào nhà và nhanh chóng trở ra.
Lục Kinh Niên phá cửa, bên trong là một xác sống nữ mặc váy. Nghe thấy tiếng động, nó lao tới, nhưng Tiêu Việt nhanh chóng hạ gục nó và bắt đầu tìm kiếm vật tư có thể dùng trong nhà.