Mang Theo Không Gian Sinh Tồn Tại Mạt Thế

Chương 19: Đại tiệc thịnh soạn

Chưa kịp nói hết câu, Lục Kinh Niên đã ngắt lời: “Chúng tôi không hứng thú với cái đội gì đó của anh đâu. Các anh nhỏ tiếng lại đi, mọi người kéo nhau ra đây ầm ĩ thế này, định thách thức khả năng nhìn kém của đám xác sống à? Hãy nhanh chóng quay lại đi, nên chia ra mà đi lấy đồ thì hơn.”

Bị cắt ngang, nét mặt Vương Hải Hằng thoáng thay đổi nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại, bình tĩnh nói: “Xác sống trong khu dân cư đã bị đội năng lực đặc biệt của chúng tôi tiêu diệt sạch sẽ rồi, không còn xác sống đâu, hai cậu không cần lo.”

“Anh định ra khỏi khu dân cư chứ gì? Bên trong không có thì không có nghĩa là bên ngoài cũng không. Các anh kéo nhau đi thế này chẳng khác nào làm bia sống cho đám xác sống à?”

“Không đi thì làm sao mà ăn uống? Trước đây chúng tôi chỉ xin cậu một ít bánh mì cũng không được, tôi thấy cậu chỉ không muốn thấy chúng tôi sống tốt hơn mà thôi.”

“Giờ thì chúng tôi đang được đội năng lực bảo vệ, họ mạnh lắm, xác sống có đông mấy chúng tôi cũng không sợ,” nói xong, người đó còn quay đầu nhìn đám người khác để kích động: “Chẳng lẽ các cậu không muốn chúng tôi ra ngoài vì muốn độc chiếm cửa hàng tiện lợi bên ngoài chứ gì.”

Câu nói vừa dứt, những người khác lập tức kích động, ồn ào trách móc Tiêu Việt và Lục Kinh Niên, buộc tội họ ích kỷ.

Tiêu Việt nhìn người vừa nói, đó là người cùng tòa nhà với họ. Lục Kinh Niên kéo Tiêu Việt lại, chắn trước mặt cậu, rồi tức giận nói: “Chúng tôi không quan tâm các người ra ngoài hay không, chỉ có ý tốt khuyên các người nên nhỏ tiếng một chút và đừng ra ngoài cùng một lúc thôi.

Thính giác và thị giác của xác sống rất nhạy. Lúc nãy các người ồn ào như thế thì xác sống cách đây cả trăm mét cũng nghe thấy được. Giờ chúng nhất định đang kéo tới đây, không muốn chết thì hãy quay về.”

“Nói gì nhiều vậy? Chẳng qua chỉ muốn chúng tôi quay về thôi sao? Lại còn dọa có xác sống cách trăm mét nghe thấy, ai mà tin chứ.”

“Đúng rồi, định hù chúng tôi đấy à.”

Vương Hải Hằng nghe vậy, cũng không hề bận tâm, nói: “Các cậu yên tâm, chúng tôi chỉ ra đến cổng khu dân cư để lấy một ít đồ thôi. Nếu có nguy hiểm, đội năng lực đặc biệt của chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ tất cả mọi người.”

Đám người sở hữu năng lực phía sau anh cũng đồng thanh đáp lại: “Phải đấy, chúng tôi sẽ bảo vệ mọi người.”

Không ngoài dự đoán, lại một tràng vỗ tay lớn vang lên, lớn và sôi động hơn cả lúc trước. Đổi lại, Tiêu Việt và Lục Kinh Niên nhận thêm nhiều tiếng châm biếm.

“Nói đến đây là đủ rồi, tin hay không tùy các người.” Lục Kinh Niên không hối hận khi xuống lầu nói những lời này, anh chỉ tiếc vì đã để Tiêu Việt cùng xuống, để cậu phải hứng chịu sự cay nghiệt này.

“Gào!” “Gào!”

“Aaa!”

“Xác sống kìa!”

Vương Hải Hằng cùng nhóm của mình vừa đến cổng khu dân cư thì nhìn thấy những xác sống ngoài hàng rào. Chỉ có bảy, tám con, Vương Hải Hằng trong lòng khinh thường. Người bình thường thật vô dụng, họ có đến hơn ba mươi người sở hữu năng lực, còn sợ vài con xác sống này sao.

Anh ta chỉ tay vào vài người trong nhóm, “Các cậu giải quyết mấy con bên trái, còn lại đi về phía bên phải.”

Xác sống chặn trước cửa rào, cố gắng trèo vào. Vương Hải Hằng đứng phía trước, kích hoạt năng lực, một quả cầu lửa phóng thẳng vào đầu xác sống. Lập tức, mùi thịt thối rữa bị nướng chín bốc lên, khiến những người phía trước ngửi thấy không khỏi buồn nôn.

Thấy họ vẫn đứng sững sờ, Vương Hải Hằng tức giận quát, “Còn đứng đó làm gì? Mau gϊếŧ hết bọn chúng đi!”

Bọn họ nín thở, vận dụng hết khả năng. Các năng lực rực rỡ sáng lên, kèm theo tiếng nổ lớn, xác sống chết sạch, nhưng cánh cửa cũng đổ sập xuống, đè nát những xác sống bên dưới.

Tiếng reo hò lại vang lên sau lưng, cửa hàng tiện lợi đã ngay trước mắt.

Có người không kìm được sự phấn khích, chạy nhanh về phía cửa hàng. Vương Hải Hằng nhìn thấy, không vui cau mày, người này còn chưa đợi anh ra lệnh đã dám qua mặt để lấy những thứ thuộc về anh, thật vô kỷ luật.

“Xác sống! Có rất nhiều xác sống!” Người đó vừa bước ra khỏi cổng đã vội quay lại hét lớn.