Ra ngoài chắc chắn có rủi ro, nhưng thu hoạch cũng không ít. Ở cổng khu dân cư có một cửa hàng tiện lợi. Những người khác ra ngoài chủ yếu vì lương thực và nước trong cửa hàng. Tiêu Việt và Lục Kinh Niên đóng góp nhiều vào việc gϊếŧ thây ma, để tránh gây chú ý, họ chỉ lấy hai thùng mì gói, hai thùng bánh mì và một thùng nước khoáng.
Trên đường về, họ vòng qua xác thây ma, giả vờ quan sát trong khi thực chất đang tìm tinh hạch, thu hoạch được 13 viên.
Trên đường mang đồ về khu dân cư, họ cảm nhận được ánh mắt của nhiều người đổ dồn về phía mình.
Cảm giác bị những ánh nhìn tham lam dõi theo khiến Tiêu Việt rùng mình. Cậu ngẩng đầu lên, thấy nhiều gương mặt in bóng sau cửa sổ, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào họ. Cậu sợ hãi, vội kéo Lục Kinh Niên chạy đi. Thật kinh khủng, còn đáng sợ hơn cả thây ma.
Trên cầu thang, Tiêu Việt dừng bước nhìn về phía trước, đó là những người sống sót trong tòa nhà.
Họ nhìn thấy những người khác đang dọn dẹp thây ma từ trên cao, biết rằng tạm thời không còn nguy hiểm nên đồng loạt chạy ra ngoài. Họ đứng chặn ở cửa cầu thang, mắt dõi theo Tiêu Việt và Lục Kinh Niên, và đặc biệt là những thứ thức ăn trên tay họ.
"Mấy cậu em, cho tôi xin chút đồ ăn và nước uống được không? Tôi đã hai ngày rồi không có gì ăn, cũng không uống được nước." Một người trong số họ, với ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào đồ đạc trong tay hai người, lên tiếng khi thấy họ chưa có động thái gì.
Có người đầu tiên mở lời, những người khác cũng không chịu thua, chen nhau lên tiếng kể khổ để xin đồ ăn.
"Đúng vậy, tôi đã hai ngày không có gì ăn, nếu còn thế này tôi sẽ chết mất, cho tôi một chút đi."
"Phải đó, nhiều đồ thế mà chỉ có hai người, chia cho chúng tôi một ít đi."
"Chúng ta cùng chung một tòa nhà, không thể thấy chết mà không cứu chứ. Lúc khó khăn thế này, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau."
Nghe vậy, Tiêu Việt lạnh lùng đáp: "Ngoài kia, trong cửa hàng tiện lợi có đủ thứ, các người ra đó mà lấy, vẫn còn rất nhiều."
Cửa hàng tiện lợi có một kho nhỏ phía sau để dễ dàng bổ sung hàng hóa, bên trong vẫn còn nhiều thực phẩm và nước. Dựa trên những người vừa đi lấy hàng trước đó, họ không thể lấy hết, nên những người khác hoàn toàn có thể đến và nhặt những gì còn lại.
Khu dân cư của họ được xây dựng rất tiện nghi, không chỉ có cửa hàng tiện lợi ở cổng, mà còn có một cửa hàng bán đồ ăn vặt và vài nhà hàng. Qua đường là có một siêu thị nhỏ, nếu tiết kiệm chút, lượng hàng trong đó đủ cho tất cả cư dân sống sót trong khu này trụ lại đến khi quân đội tới. Thực tế, tỉ lệ cư dân sống trong khu không cao và số người sống sót càng ít.
"Ở ngoài kia có quái vật ăn thịt người, tôi không dám ra. Hay là cậu giúp tôi lấy đi, tôi sẽ trả tiền cho cậu?" Nói xong, người này còn định móc tiền ra đưa cho Tiêu Việt.
"Các người tự đi mà lấy, đám thây ma ngoài kia đã bị gϊếŧ rồi."
"Chúng bị gϊếŧ hết rồi, nhưng ở những nơi khác có thể vẫn còn. Các cậu khỏe mạnh, không sợ, nhưng chúng tôi thì không thể."
"Đúng đó, mạnh thì làm việc nhiều hơn một chút đi, coi như giúp đỡ chúng tôi. Một nghìn đủ không? Tôi chỉ cần một thùng nước và một thùng bánh mì."
Lục Kinh Niên nhìn bọn họ, trong số đó còn có vài người trẻ, tầm hai mươi mấy tuổi, thân thể khỏe mạnh, nhưng lại sợ hãi đủ điều, chẳng có chút can đảm nào. Họ thậm chí còn muốn dùng tiền mua lại những thứ mà hai người đã phải liều mạng để lấy về.
"Cút đi. Cách tôi đã chỉ, còn cản đường nữa thì đừng trách tôi không khách sáo." Anh rút ra con dao dài trong tay.
Thấy anh không có ý định giúp đỡ mà còn rút dao đe dọa, có người không biết sợ, nghênh mặt nói: "Sao? Cậu định gϊếŧ người à?"
Ánh mắt Lục Kinh Niên lóe lên sự lạnh lùng, anh đặt đồ xuống, xoay cổ tay, mũi dao chĩa thẳng vào người vừa nói: "Thử nói thêm một câu nữa xem, xem tôi có dám ra tay hay không."
Thấy anh thật sự nghiêm túc, mặt mày người kia đỏ bừng, lùi lại một bước, giống như một con gà trống bị bóp cổ, không nói nên lời. Những người khác cũng lùi lại, nhường đường.
"Họ thật ích kỷ."
"Thấy chết mà không cứu..."
Sau khi họ đi khỏi, tiếng thì thầm chửi rủa vẫn vang lên từ phía sau, họ vẫn còn đặt hy vọng vào người khác giúp đỡ.
Nhưng nếu hôm nay họ không ra ngoài thì sau này họ càng không dám đi nữa, vì cơn mưa lớn sắp đến, và những con thây ma tiến hóa sẽ hung dữ hơn, nhạy bén hơn, còn đáng sợ gấp trăm lần so với hiện tại.
Sau sự việc này, những người đứng ở cầu thang các tầng khác đã thu mình lại nhiều hơn, chỉ hỏi thêm vài câu về cửa hàng tiện lợi, rồi không dám nói gì thêm. Cũng có vài người dự định lập nhóm đi lấy thức ăn ở cửa hàng tiện lợi, còn những người không đi, sau này họ sẽ phải hối hận.