“Chư vị khán giả buổi tối an lành, hôm nay là ngày 22 tháng 5, thứ sáu, âm lịch là ngày 14 tháng 4, hoan nghênh quý vị theo dõi chương trình tin tức thời sự…”
Tiêu Việt lắng nghe âm thanh quen thuộc bên tai, ngây ngốc nhìn màn hình TV, nơi hai vị phát thanh viên đang nghiêm túc báo cáo tin tức quốc gia, khiến người ta cảm thấy đất nước thái bình thịnh vượng.
Khi ấy, bọn họ tuyệt nhiên không ngờ rằng mạt thế sẽ bùng phát vào một ngày cuối tuần tưởng chừng bình thường, để rồi xã hội biến thành một chốn luyện ngục khắp nơi tang thương, tiếng khóc của nhân loại vang vọng không dứt.
Ngày 24 tháng 5 năm 2043, Tiêu Việt mãi mãi ghi nhớ cái ngày đó. Trời vốn dĩ phải trong xanh vạn dặm, nhưng đột nhiên thay đổi, mưa như trút nước suốt cả buổi chiều. Đến tối, nhiều người bị cảm sốt do dính mưa.
Bệnh viện, phòng khám chật kín người bệnh, xếp hàng dài từ cửa ra đến ngoài. Kỳ lạ thay, sáng hôm sau, tất cả những người bị cảm đều tự nhiên khỏi hẳn. Mọi người chỉ nghĩ rằng đó là cơn cảm lạnh thông thường, chẳng ai để tâm.
Ai ngờ, đến tối thì tai họa ập tới. Đầu tiên là bệnh "cuồng dại" người cắn người, rồi liên tục xảy ra những vụ vật nuôi tấn công chủ nhân. Cả một đêm trời náo loạn.
Sáng hôm sau, Tiêu Việt thức dậy và lập tức cảm thấy bầu không khí trong khu dân cư khác thường. Những bác lớn tuổi thường tụ tập sáng sớm cười nói rôm rả nay đều biến mất. Cả khu chỉ còn lại vài tiếng gào rú hỗn loạn, ngoài ra chẳng còn âm thanh gì khác.
"Grào!"
Tiêu Việt nghe tiếng động, ngoảnh đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Trên bãi cỏ dưới lầu, một người đẫm máu đang gầm thét, lao vào một người đàn ông. Người đó là hàng xóm của cậu, một đại ca nhiệt tình, thường gặp nhau luôn cười nói vui vẻ.
Nhưng lúc này đây, Tiêu Việt nhìn xuống thấy vị đại ca ấy đang bị người đẫm máu kia đè xuống, bị cắn xé. Khuôn mặt hoảng sợ của anh ta quá đỗi chân thật, lời cầu cứu còn chưa kịp phát ra đã im bặt.
Tiêu Việt chỉ biết mở to mắt trơ trơ nhìn người đẫm máu đó cắn xé cơ thể đại ca, từng mảnh thịt bị xé toạc rồi nuốt vào miệng, máu tươi phun đầy mặt đất, càng làm cho hình ảnh kẻ đẫm máu đó thêm phần khủng khϊếp.
Trên lầu, Tiêu Việt vừa cảm thấy buồn nôn vừa run sợ. Đột nhiên, tiếng khóc nhỏ từ phía dưới vang lên. Không chỉ cậu nghe thấy, mà người đẫm máu kia cũng nghe thấy.
Kẻ đẫm máu đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ vừa thoáng thấy đôi mắt đỏ ngầu của hắn, Tiêu Việt đã hoảng sợ ngồi bệt xuống đất. Đó là một đôi mắt vô hồn, tràn đầy khát máu.
Lúc này, cậu mới thực sự nhận ra rằng kẻ đó không còn là con người nữa, mà là một con quái vật, một con quái vật ăn thịt người.
Tiếng khóc dưới lầu cũng đột ngột dừng lại. Kẻ đẫm máu không nghe thấy gì nữa, lại cúi đầu tiếp tục cắn xé. Tiêu Việt vội vã đứng dậy, rời xa cửa sổ, nhanh chóng lấy điện thoại ra tìm kiếm tin tức.
Cậu lướt vào nhóm cư dân của khu nhà, thấy trong đó tràn ngập những liên kết và video được chia sẻ. Mất một lúc để đọc hết, cậu mới biết rằng sự việc hôm nay không phải là cá biệt. Đêm qua đã có nhiều người gặp tai ương tương tự, chỉ là cậu ngủ quá sớm nên không hay biết.
Các đoạn video đều giống hệt cảnh cậu vừa chứng kiến, người ăn người. Có cả video từ camera an ninh, nơi những người còn vui vẻ trò chuyện bất ngờ phát cuồng, lao vào cắn xé đồng đội của mình. Điều đáng sợ hơn là những người bị cắn chết, sau một lúc lại run rẩy đứng dậy.
Lý thuyết về mạt thế một lần nữa được nhắc tới. Những kẻ ăn thịt người đó thật giống với miêu tả về thây ma trong tiểu thuyết mạt thế. Trước đây, ai cũng nghĩ đó chỉ là trò đùa, nhưng lần này có vẻ mạt thế đã thực sự xảy ra.
Tiêu Việt mở bản tin quốc gia. Chính phủ đã ra thông báo về tình hình hiện tại, nhưng không có gì hữu ích. Chỉ nói rằng trận mưa hai ngày trước mang theo một loại virus lạ gây nhiễm bệnh cho con người, khuyên dân chúng hạn chế ra ngoài, và nhà nước đang dọn dẹp các "quái vật" đó.
Tuy nhiên, quân đội và nội bộ chính phủ cũng có nhiều người đã biến thành quái vật, sức mạnh suy giảm nghiêm trọng, khiến công tác cứu trợ tiến triển rất chậm chạp.
Hơn nữa, những quái vật này dường như không thể bị gϊếŧ. Đạn bắn vào cơ thể chúng giống như bắn vào đống bông gòn, thậm chí không cản được bước đi của chúng.
Người chết ngày càng nhiều, còn đội quân "quái vật" ngày càng lớn mạnh. Chưa đầy một tuần, nước máy ngừng cung cấp, cắt điện, cơ quan nhà nước tê liệt, tín hiệu toàn cầu mất liên lạc. Nhân loại từ đó rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, ngay cả việc kiếm miếng ăn cũng trở thành vấn đề nan giải.
Nhưng trời không tuyệt đường người. Một tuần sau khi mạt thế bùng phát, cũng giống như trước khi thảm họa xảy ra, trời lại đột ngột chuyển mưa lớn. Sau cơn mưa, một số ít người khỏe mạnh đã có được dị năng, trở thành lực lượng chiến đấu chủ yếu chống lại quái vật.
Từ đó, đúng như những gì tiểu thuyết mạt thế từng viết, nhân loại chia làm ba phái: dị năng giả, người thường và thây ma.
Kiếp trước, Tiêu Việt may mắn trở thành dị năng giả. Cậu sống sót hơn một năm trong mạt thế, nhưng trong một lần làm nhiệm vụ, hắn gặp phải thây ma cấp bốn, bị đồng đội của mình không chút do dự đẩy ra làm bia chắn.
Cậu vẫn nhớ như in cảm giác khi bị thây ma túm lấy và cắn vào cổ, hai tay bị giữ chặt, những chiếc răng nhọn của thây ma đâm sâu vào mạch máu, sự sợ hãi và bất lực ấy vẫn còn nguyên vẹn.
May mắn thay, ông trời cho cậu cơ hội lần nữa. Kiếp này, cậu nhất định phải sống sót, và để những kẻ đã hại chết cậu phải nếm trải mùi vị bị thây ma ăn thịt.
Kiếp trước, Tiêu Việt có được dị năng hệ Mộc. Nhưng điều mà cậu chưa từng nói với ai là ngoài dị năng đó, cậu còn có một khả năng đặc biệt khác. Không phải dị năng, mà là bảo vật gia truyền ông nội truyền lại cho cậu, một không gian khổng lồ tùy thân.
Cha mẹ của Tiêu Việt ly hôn khi cậu năm tuổi. Sau khi ly hôn, cả hai nhanh chóng tái hôn và đều nhất trí từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tiêu Việt. Vì việc này mà họ còn đưa nhau ra tòa. Cuối cùng, thẩm phán sau khi cân nhắc kỹ đã quyết định giao Tiêu Việt cho cha cậu.
Cha cậu vốn dĩ không muốn nhận nuôi cậu, sau khi bị buộc phải nhận thì ông gửi Tiêu Việt về quê, hoàn toàn không quan tâm đến cậu. Chỉ vào mỗi dịp Tết hàng năm, ông mới đưa cả gia đình về quê gặp mặt.
Ông nội Tiêu Việt thương cậu, trước khi qua đời đã truyền lại bảo vật gia truyền vốn dĩ phải để cho cha cậu, nhưng thay vào đó ông trao nó cho Tiêu Việt. Sau khi ông nội qua đời, cha cậu thậm chí không còn về quê vào dịp Tết nữa, hoàn toàn lãng quên Tiêu Việt.
Tiêu Việt cũng rất nỗ lực, cậu thi đỗ vào một trường đại học tốt, vừa làm vừa học và còn nhận học bổng, tích góp được học phí và sinh hoạt phí sau khi trưởng thành. Năm nay cậu đã tốt nghiệp hơn một năm rồi và trở thành một lập trình viên làm công ăn lương.
Bảo vật gia truyền là một chiếc ngọc bội, sợ mất nên cậu luôn cất kỹ trong hộp. Ngày trước khi mạt thế diễn ra, trong lúc dọn dẹp nhà cửa, cậu nhìn thấy chiếc hộp và không kìm được mà lấy nó ra. Khi vừa lấy ra, ngọc bội sáng lên trong chốc lát, rồi đột nhiên cậu bị hút vào một không gian đặc biệt có núi non và sông nước.
Lúc học đại học, cậu từng tình cờ đọc vài cuốn tiểu thuyết về mạt thế, nên rất nhanh nhận ra đây chính là "không gian tùy thân."
Cậu chưa kịp vui mừng vì có được "bàn tay vàng" thì mạt thế đã ập đến. Sau mạt thế, nhờ không gian này mà cuộc sống của cậu khá ổn, ít nhất cũng không thiếu ăn mặc.
Ngày kia sẽ có một trận mưa lớn. Nghĩ vậy, Tiêu Việt vội lấy chiếc hộp chứa ngọc bội ra. Vừa lấy ra, cậu thấy ngọc bội phát ra ánh sáng xanh lục, ngay giây tiếp theo, cậu đã xuất hiện trong không gian.
Không gian vẫn giống như ở kiếp trước, có núi non, có nước, có đất đai nhưng đều trơ trọi. Người Hoa với bản năng trồng trọt trong máu, nhìn thấy cảnh này không thể chịu được. Ở kiếp trước, cậu không kịp mua hạt giống, sau mạt thế hạt giống phần lớn đều bị phá hủy, những hạt giống còn sót lại cũng trở thành vật quý hiếm của Viện Khoa học.
Kiếp trước cậu hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc, nên cho đến khi chết không gian này vẫn trơ trọi. Nhưng giờ đây khi được trao cho cơ hội quay lại trước mạt thế, cậu sẽ tận dụng không gian này.
Tích trữ vật tư, trồng trọt, nâng cao bản thân, lần này cậu sẽ sống một cuộc đời khác ở mạt thế.