Cơn đau dữ dội từ tay trái khiến Trương Húc suýt ngất đi. Nghĩ đến chuyện người ta đã nói trong buổi tiệc hôm đó, lòng hắn tràn ngập sợ hãi. Hắn thực sự lo rằng người trước mặt sẽ chặt đứt hai ngón tay của hắn ngay tại chỗ.
Tô Trạch loạng choạng bước, sau đó siết chặt chuôi dao và rút nó ra, Trương Húc ôm tay đau đớn ngồi bệt xuống đất.
"Tôi ghét nhất là bị người khác chạm vào, và cũng ghét bị người khác tính toán."
Tô Trạch nói rồi cầm ly rượu trên bàn dốc xuống, rượu pha lẫn với đá đổ hết lên tay và người của gã đàn ông.
Đây là loại rượu mạnh mà cậu vừa gọi, nồng độ cồn cao, đổ lên tay chắc chắn sẽ rất rát.
“Á á á á…”
Tô Trạch ném con dao nhuốm máu lên bàn, nhìn sang người pha chế, sau đó nghiêng đầu mỉm cười với anh ta.
“Làm phiền rửa giúp tôi nhé.”
Người pha chế bị cách xử lý tàn nhẫn của Tô Trạch làm cho sợ hãi, tay run rẩy, vội vàng cầm lấy con dao và đi vào bên trong để rửa.
Nhìn kỹ, bóng lưng của người pha chế trông có nét giống với Kỷ Hàn Quân, tuy không đẹp bằng, nhưng nếu được rèn giũa tốt, chắc cũng sẽ nghe lời.
“Này, cậu làm ở đây một tháng được bao nhiêu tiền?”
Người pha chế nhìn cậu, ánh mắt né tránh, không chỉ vì sợ hãi, mà còn vì cảnh tượng vừa rồi khiến trái tim anh ta đập loạn xạ, không thể không né tránh ánh nhìn của Tô Trạch.
“Ba, ba nghìn hơn.”
Người pha chế rửa sạch con dao, cẩn thận lau khô bằng khăn giấy rồi đặt nó trước mặt Tô Trạch.
Vỏ dao trong túi của Tô Trạch được làm bằng bạc nguyên chất. Cậu cầm dao, cẩn thận cho vào vỏ rồi bỏ vào túi.
“Ở với tôi ba ngày, tôi sẽ trả lương gấp mười lần cho cậu.”
Kỷ Hàn Quân có thể tìm người khác, thì cậu cũng có thể.
Tô Trạch xin nghỉ học, dẫn theo người pha chế đó lên chuyến bay đêm đến thành phố khác.
Lúc này đã hơn 11 giờ tối, Tô Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thông tin trên màn hình.
Kỷ Hàn Quân: Thiếu gia, giờ này cậu đang ở đâu?
Kỷ Hàn Quân: Đã khuya rồi, sao cậu không về nhà?
Kỷ Hàn Quân: Trước đó chúng ta đã hẹn không được quá 11 giờ mà.
Kỷ Hàn Quân: Thiếu gia, tôi vẫn luôn là của cậu. Chuyện sáng nay tôi sẽ giải thích cho cậu.
Kỷ Hàn Quân: Đối phương không bắt máy
Nhìn hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi liên tục xuất hiện, Tô Trạch không thèm nhìn mà trực tiếp chặn và xóa bỏ.
Kỷ Hàn Quân thật sự nghĩ rằng cậu không thể sống thiếu hắn sao? Cậu thích một con chó biết nghe lời, nhưng hành động buổi sáng của hắn đã khiến cậu không vui.
“Thiếu gia, chúng ta đang đi đâu?”
Tô Trạch rút thẻ SIM ra, ném nó vào thùng rác bên cạnh ghế ngồi.
"Đi thư giãn thôi. Mà này, cậu tên gì?"
Cậu trai trông rất hiền lành, gương mặt tuấn tú, có vẻ ngoan ngoãn và dễ bảo, khác hẳn với Giang Mộc và những người khác.
“Cố Khánh.”
Cũng họ Cố? Sao lại trùng hợp thế nhỉ?
Tô Trạch gật đầu, kéo chăn đắp lên người rồi nhắm mắt ngủ, vừa uống xong canh giải rượu nên giờ thật sự buồn ngủ.
Cố Khánh nhìn người ngồi cạnh, làn da trắng như phát sáng, khiến ánh mắt anh không thể rời khỏi. Khi cậu ngủ, vẻ ngoài lại thêm phần đáng yêu và ngoan ngoãn.
Đặc biệt là dáng vẻ cậu khi say, ánh mắt ngấn lệ thật sự mê hoặc, anh chưa bao giờ thấy một chàng trai nào vừa đẹp vừa có tính cách kiêu ngạo như vậy.
Trên màn hình điện thoại là giao diện chuyển tiền trong Alipay của Cố Khánh, hiện rõ số tiền mà Tô Trạch vừa chuyển cho anh.
Hẳn 30 nghìn tệ, chỉ để ở bên cạnh vị thiếu gia này trong ba ngày.
Số tiền này đủ để giúp gia đình anh bớt khó khăn, và chị gái sẽ không còn vất vả như trước nữa.