Nhân Vật Hy Sinh Vạn Người Mê Sau Khi Tỉnh Ngộ Bị Nam Chính Điên Cuồng Để Mắt Đến

Chương 30

Thế giới trong sách, nói thật cũng không thật, nói giả cũng chẳng giả.

Thực ra, rất nhiều người không tin, nhưng họ đã từng tồn tại thật sự.

Tô Trạch kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn hắn: “Sao rồi, Kỷ Hàn Quân, cậu có đồng ý không?”

Ánh mắt của Kỷ Hàn Quân trở nên sâu thẳm, hắn siết chặt eo của Tô Trạch, môi hắn tiến sát đến tai cậu.

“Tôi có thể làm trước mặt thiếu gia, nhưng tuyệt đối sẽ không để lại video hay ảnh chụp.”

Sắc mặt của Tô Trạch lập tức lạnh xuống, không đồng ý thì không đồng ý luôn, nói gì đến chuyện làm trước mặt.

“Kỷ Hàn Quân, cậu thật chẳng thú vị.”

...

Đã mấy ngày trôi qua kể từ chuyện hôm đó, Tô Trạch ngày càng trở nên khó chịu, cố tình gây sự và thậm chí còn quá đáng hơn trước.

Ngày hôm nay, có một lô hoa mới vừa về, Tô Trạch trực tiếp ra lệnh cho Kỷ Hàn Quân một mình đi trồng, không cho bất kỳ ai giúp đỡ. Đến tối, cậu khóa cửa phòng ngủ, không cho Kỷ Hàn Quân vào, bắt hắn mỗi ngày trải chăn nằm ngủ ngoài cửa phòng mình.

Hôm nay, mặt trời nắng gắt, ánh nắng rọi xuống da thịt như muốn lột đi một lớp da. Chiếc áo sơ mi trên người Kỷ Hàn Quân đã ướt đẫm, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, áo dính sát vào cơ thể, làm lộ rõ vai rộng, eo thon và tám múi cơ bụng rắn chắc.

Tô Trạch ngồi trong đình hóng mát, nhìn thân hình săn chắc của hắn, rồi lại cúi xuống nhìn thân hình của mình.

Điều này khiến cậu càng thêm khó chịu.

“Kỷ Hàn Quân, lăn qua đây.”

Kỷ Hàn Quân đặt cây giống xuống, bước đến gần đình hóng mát. Vừa đến gần, hắn đã bị Tô Trạch hất nguyên một ly nước vào mặt.

Nước rất lạnh, vốn dĩ người hắn đang nóng như thiêu đốt vì nắng, nhưng nhờ ly nước lạnh này lại cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.

“Thiếu gia.”

“Cởϊ áσ ra.”

Tô Trạch nhìn đôi tay dính đầy bùn đất của hắn, cau mày tỏ vẻ ghét bỏ, hất nước lên người hắn chỉ vì cảm thấy không thuận mắt.

Ánh mắt âm trầm của Kỷ Hàn Quân không biểu lộ cảm xúc gì, dù khuôn mặt bị phơi nắng đến đỏ ửng, nhưng điều đó không hề làm giảm đi vẻ đẹp sắc lạnh, u ám trên khuôn mặt hắn.

Trên đỉnh đình leo kín những dây hoa tử đằng, không khí ở đây rất mát mẻ nhờ có máy lạnh riêng, dù bên ngoài có nắng nóng như thế nào, bên trong đình vẫn mát lạnh dễ chịu.

Kỷ Hàn Quân mím môi, không nói một lời, từ từ cởi chiếc áo sơ mi đang dính chặt vào người, để lộ thân hình rắn chắc, cùng với những giọt mồ hôi lấp lánh trên cơ bụng.

Kỷ Hàn Quân này làm gì mà suy dinh dưỡng chứ? Lúc mặc đồ thì không nhìn rõ, nhưng khi cởϊ áσ ra, thân hình chẳng khác nào chiếc tủ lạnh hai cánh.

Tô Trạch cúi đầu uống một ngụm nước, sau đó bàn tay cậu lén lút đặt lên cơ bụng của hắn.

Cứng như đá.

Chẳng lẽ lén lút đi tập gym sao?

Bàn tay mềm mại của Tô Trạch lướt qua bụng dưới của hắn, cảm giác này khiến cơ thể Kỷ Hàn Quân nóng rực lên, còn nóng hơn cả lúc hắn trồng hoa dưới trời nắng gắt.

Tô Trạch không để ý đến phản ứng của hắn, sờ soạng vài lần, rồi bóp nhẹ một cái trước khi rút tay về một cách thất vọng.

“Cút đi.”

Cậu chỉ muốn sờ thử một chút, và phải thừa nhận rằng, cảm giác thật sự rất tuyệt.

Ánh mắt Kỷ Hàn Quân trầm xuống, cơ thể như có một ngọn lửa bùng cháy bên trong, hắn hít một hơi thật sâu, không lập tức đi trồng hoa mà đi đến một nơi khác.

Tô Trạch từng đến phòng của hắn, nhưng chỉ thấy đó là một căn phòng đơn giản và tẻ nhạt.

Nhưng Tô Trạch chưa bao giờ để ý đến phòng riêng của hắn. Gia đình nhà họ Tô rất giàu có, mỗi phòng đều có một phòng thay đồ và một phòng đọc sách nhỏ riêng biệt.

Kỷ Hàn Quân đã nối liền phòng thay đồ với phòng đọc sách nhỏ, rồi dùng tủ sách để che kín, biến đó thành căn cứ bí mật của riêng mình, giấu trong bóng tối.

Kỷ Hàn Quân ngồi trong phòng thay đồ mà hắn đã cải tạo, bên trong chỉ có một chiếc bàn máy tính và một chiếc ghế, nhưng trên tường lại dán đầy ảnh của Tô Trạch.

Ảnh khi cậu ngủ, khi cậu ăn, khi cậu tắm, khi cậu đi học...