Chỉ có những người thực sự trải qua điều kinh khủng mới có thể gặp ác mộng.
Tô Trạch giận dữ nhìn người đàn ông bên cạnh, nghĩ đến Kỷ Hàn Quân trong giấc mơ giống như một con quỷ ác độc nhốt và hành hạ mình, cậu càng thêm tức giận.
Cậu tránh vòng tay của hắn, chụp lấy con gấu bông và ném thẳng vào Kỷ Hàn Quân.
"Thiếu gia?"
Kỷ Hàn Quân né sang một bên. Dù gấu bông đập vào người không hề đau, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ cơn giận của Tô Trạch.
"Đều là tại anh, tất cả đều tại anh! Vì anh mà tôi mới gặp ác mộng!"
Ánh mắt của Kỷ Hàn Quân trở nên sâu thẳm hơn. Lẽ nào Tô Trạch đã biết người trong quán cà phê chính là hắn?
"Đều là lỗi của tôi, thiếu gia đừng tức giận nữa."
Tô Trạch đẩy hắn ra khỏi giường, chụp lấy chiếc gối ném vào người hắn.
"Kỷ Hàn Quân, ra ngoài đứng đi! Không được vào đây nếu tôi chưa cho phép!"
"Thiếu gia không còn sợ nữa sao?"
Câu nói này khiến Tô Trạch nổi giận đùng đùng, lao lên định đánh Kỷ Hàn Quân.
Cổ tay cậu bị Kỷ Hàn Quân nhẹ nhàng nắm lấy, hắn kéo tay cậu lại gần môi mình. Kỷ Hàn Quân cọ nhẹ tay cậu lên má mình, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cậu, toát lên một sự âm u khó tả.
Tại sao trước đây mình lại có ý nghĩ không nên là bắt nạt hắn nhỉ?
Nghĩ đến kết cục bi thảm của mình, Tô Trạch giờ chỉ muốn đạp Kỷ Hàn Quân xuống dưới chân.
"Cút! Cút ra ngoài!"
Gương mặt Kỷ Hàn Quân có những đường nét góc cạnh, đôi mắt đen láy mang đầy vẻ si mê, đôi môi hắn mím lại thành một đường thẳng. Sau khi đứng yên ba giây, cuối cùng hắn cũng ngoan ngoãn thả tay cậu ra và đi ra ngoài.
Tô Trạch bình tĩnh lại một lúc mới chui vào trong chăn, dùng chăn che kín người.
Kỷ Hàn Quân vốn là một người có tính cách âm u, vì vậy mới cảm động trước sự vui vẻ, rạng rỡ của Cố Lệ Sanh khi cô đứng ra bảo vệ hắn. Chính vì sự u ám, cố chấp của mình mà Kỷ Hàn Quân đã nghĩ ra vô số cách để hành hạ người khác. Nếu nói đến kẻ điên, không ai có thể điên hơn Kỷ Hàn Quân sau này.
Sáng hôm sau, Tô Trạch bị đánh thức bởi cuộc gọi của Sở Thần. Hôm nay cậu chỉ có một buổi học, hôm qua đã hẹn sẽ đi tìm Giang Mộc.
Thời tiết hôm nay khá nóng, Tô Trạch chọn một bộ đồ thể thao màu trắng. Vừa bước ra khỏi cửa, cậu đã chạm mặt với ánh mắt của Kỷ Hàn Quân.
Bộ đồ ngủ của Kỷ Hàn Quân có họa tiết gấu bông, khá giống với của cậu, cả hai đều là gam màu nhạt.
Nhưng lúc này, dù bộ đồ ngủ dễ thương đến mấy cũng không che giấu được sự u ám trên người Kỷ Hàn Quân. Hắn cao lớn, đứng sừng sững ở cửa, gương mặt đầy vẻ âm trầm nhìn chằm chằm vào Tô Trạch.
Bây giờ đã là buổi sáng, mà Kỷ Hàn Quân vẫn còn đứng đó với bộ đồ ngủ. Hắn thực sự đã đứng canh cả đêm.
Tô Trạch bị ánh mắt của hắn làm cho lạnh gáy, hai người đối diện nhau. Kỷ Hàn Quân không hề né tránh, ánh mắt sắc bén của hắn khiến Tô Trạch cảm thấy da đầu tê rần.
"Được rồi, đừng cản đường nữa, anh cứ bận việc của mình đi."
Tô Trạch lướt qua hắn, gọi tài xế chở cậu đến nhà Giang Mộc. Nghe nói mẹ của Giang Mộc đã sắp xếp cho cậu ấy một cuộc hôn nhân.
Khi đến nơi, Tô Trạch bảo tài xế về trước. Vừa bước vào nhà, cậu bị Tần Thư bịt mắt từ phía sau, và đúng lúc đó Sở Thần lên tiếng.
"Đoán xem tôi là ai?"
"Tần Thư."