Nhân Vật Hy Sinh Vạn Người Mê Sau Khi Tỉnh Ngộ Bị Nam Chính Điên Cuồng Để Mắt Đến

Chương 22

Cố Lệ San không thể tin vào tai mình, cho đến khi bị Kỷ Hàn Quân mạnh tay hất ra, cô ta vẫn chưa kịp phản ứng.

Kỷ Hàn Quân vừa nói gì...

Tô Trạch là của hắn??

Không phải vậy! Rõ ràng cô ta đã điều tra kỹ, Kỷ Hàn Quân và Tô Trạch chỉ là quan hệ chủ-tớ mà thôi.

Cô ta cần một người có thể giúp mình phá hoại tập đoàn Tô thị từ bên trong, và Kỷ Hàn Quân là người thích hợp nhất.

Tô Trạch tuy không tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình, nhưng sự yêu chiều mà cha mẹ dành cho cậu thì ai ai cũng biết.

Một công tử sinh ra trong gia đình giàu có, nếu cô ta nắm được điểm yếu của Tô Trạch, cùng với sự yêu chiều từ cha mẹ cậu, cô ta sẽ dễ dàng đặt ra điều kiện với Tô thị.

"Thiếu gia."

Kỷ Hàn Quân đuổi theo, nắm lấy cổ tay của Tô Trạch, nhìn cậu nghi hoặc quay đầu lại.

"Làm gì? Con gái người ta vì anh mà ra mặt, anh không mời cô ấy một bữa cơm à?"

Tô Trạch giọng điệu đầy mỉa mai nói xong, cố gắng giật tay ra nhưng không được, liền dùng tay cạy ngón tay của Kỷ Hàn Quân.

Sao lại nắm chặt như vậy chứ!!!

"Thiếu gia đừng bỏ rơi tôi."

Kỷ Hàn Quân nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy giận dữ trước mặt, đôi tai cậu đỏ lên vì bực tức, đôi mắt long lanh xinh đẹp ngập tràn cơn giận, trông như một con mèo xù lông đang trừng mắt nhìn hắn.

Dễ thương quá, muốn chạm vào.

"Tôi phát hiện ra anh thích bị hành hạ phải không? Dạo này tôi không bắt nạt anh mấy, anh lại tự tìm đến, Kỷ Hàn Quân, anh không phải là một kẻ mắc chứng bạo da^ʍ đấy chứ?"

"Tôi không phải, tôi là chó của thiếu gia."

Tô Trạch giật mình, nghe câu nói đó mặt cậu đột nhiên đỏ bừng lên.

Không phải chứ, sao hắn có thể dễ dàng nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ mình đã huấn luyện Kỷ Hàn Quân quá tốt rồi sao?

"Kỷ Hàn Quân, Cố Lệ San rõ ràng có ý đồ với anh, anh biết đấy, đồ của tôi không cho phép ai khác đυ.ng vào hay nhòm ngó."

Cuối cùng, Tô Trạch cũng cạy được tay hắn ra, vừa mới xoay xoay cổ tay thì vai lại bị ai đó ôm lấy. Ngẩng đầu lên, cậu thấy người quen.

"Trùng hợp quá, Tô Trạch, các cậu đang làm gì vậy?"

"Chẳng làm gì cả."

Sở Thần dựa người lên Tô Trạch, mắt liếc qua hai người, sau đó ghé sát vào Tô Trạch nói thầm.

Người đàn ông lạ ôm lấy Tô Trạch, hai người họ đứng rất gần, khi nói thầm, môi người đàn ông thậm chí còn chạm vào tai cậu.

Bàn tay của Kỷ Hàn Quân siết chặt lại, ánh mắt trở nên u ám, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ hung ác.

Tại sao lại có nhiều người nhòm ngó bảo bối của hắn như vậy.

“Hahaha, anh nói thật không? Vậy chút nữa tôi sẽ đi cùng anh.”

Tô Trạch cười rạng rỡ, trông giống như một mặt trời nhỏ tỏa sáng, không biết nghe thấy chuyện gì thú vị, trong mắt cậu đầy ánh sáng lấp lánh.

“Được thôi, đợi tôi về ký túc xá lấy đồ đã.”

Nhìn thấy Tô Trạch sắp bị người đàn ông lạ mặt dụ dỗ đi mất, Kỷ Hàn Quân đột nhiên lên tiếng lạnh lùng.

"Thiếu gia, cậu quên chuyện tên biếи ŧɦái rồi sao?"

Câu nói đó khiến Tô Trạch khựng lại ngay lập tức, nụ cười trên môi cũng cứng đờ, như thể cậu vừa quay trở lại với đêm hôm đó khi mất điện.