Nhân Vật Hy Sinh Vạn Người Mê Sau Khi Tỉnh Ngộ Bị Nam Chính Điên Cuồng Để Mắt Đến

Chương 18

“Thiếu gia, dậy ăn sáng thôi.”

Buổi sáng, Tô Trạch được Kỷ Hàn Quân gọi dậy. Cậu vốn định lăn ra ngủ tiếp, nhưng nghĩ đến lời mình nói hôm qua nên đành dậy.

Hôm nay lại có món sủi cảo nhỏ mà cậu thích.

Vì hôm qua khóc, mắt cậu vẫn còn hơi sưng đỏ, cả người trông có vẻ mệt mỏi và tiều tụy.

“Thiếu gia, cậu có chỗ nào không khỏe à?”

Dì Lưu thấy khuôn mặt tái nhợt của Tô Trạch, đầy lo lắng, bà yêu thương đưa tay lên chạm vào trán cậu.

Tô Trạch tránh đi cái chạm của bà, không nói gì, cúi đầu ăn món sủi cảo của mình.

Mặc dù cậu không phải là thiếu gia thực sự của nhà họ Tô, nhưng cậu vẫn rất ghét việc cha mẹ mình vì muốn con cái sống tốt mà đổi con với người khác.

Bàn tay của dì Lưu lơ lửng giữa không trung, rồi bà rụt tay lại đầy ái ngại.

“Kỷ Hàn Quân, sau này anh lên bàn ăn cùng đi.”

Trong gia đình quyền thế như nhà họ Tô, chỉ có chủ nhà mới được ngồi ăn trên bàn chính, còn những người hầu không bao giờ được phép ngồi chung bàn với chủ nhân.

Huống chi, gia đình họ Tô vừa giàu có, vừa quyền lực, người làm việc ở đây, kể cả người gác cổng cũng có mức lương hàng chục nghìn mỗi tháng.

“Thiếu gia, thằng nhãi hèn mọn đó không xứng ngồi chung bàn với cậu.”

Dì Lưu nói như vậy, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Kỷ Hàn Quân vừa bước vào từ ngoài vườn sau khi tưới hoa.

Tô Trạch nghe thấy từ “hèn mọn”, lông mày cau lại, không vui ném thìa xuống bàn.

“Dì Lưu, anh ấy là con trai của dì, dì nói như vậy có phải không hay lắm không?”

Lòng dì Lưu chùng xuống, bình thường khi bà mắng chửi Kỷ Hàn Quân, Tô Trạch chưa bao giờ can thiệp.

“Thiếu gia dạy đúng lắm.”

Tô Trạch liếc nhìn Kỷ Hàn Quân đang đứng ở cửa, khuôn mặt không biểu cảm, nghĩ đến việc hắn đã lớn lên trong sự mắng nhiếc, lòng cậu cảm thấy khó chịu.

Chính cậu đã cướp đi cuộc đời của hắn.

Vị trí thiếu gia nhà họ Tô vốn dĩ là của Kỷ Hàn Quân.

Còn cậu chỉ là kẻ giả mạo, ngồi nhầm vào tổ ấm của người khác mà thôi.

“Kỷ Hàn Quân, anh lại đây.”

Bước chân của Kỷ Hàn Quân hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn tiến đến. Vừa tới gần, tay hắn đã bị cậu nắm lấy.

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Trạch trong veo, hàng mi dài khẽ phủ xuống đôi mắt lấp lánh, mang theo nét dịu dàng.

Kỷ Hàn Quân nhìn cậu, không tránh né, sự lạnh lẽo trong mắt dường như đang tan chảy.

“Nghe cho kỹ, anh là con chó của tôi, từ nay ai nói gì anh cũng không được nghe, kể cả dì Lưu.”

Không có gì khiến cậu thoải mái hơn việc biến nam chính thành “chó” của mình.

“Ừ, tôi là con chó của thiếu gia.”

Từ nhỏ, Tô Trạch đã nói hắn là con chó của cậu, nên đôi khi có ai bắt nạt Kỷ Hàn Quân, Tô Trạch sẽ lập tức đứng ra bảo vệ.

“Ai cho các người bắt nạt Kỷ Hàn Quân? Đánh chó phải ngó mặt chủ chứ.”

Đó là câu mà Tô Trạch thường xuyên nói.