"Không phải, hai cậu thông đồng với nhau à? Sao lại để lại hai bộ này cho tôi và Tần Thư?"
"Hahaha, thật sự không còn đồ khác nữa, hai cậu mặc tạm đi."
"Phụt, Tô Trạch, đây là bọn tớ tự tay chọn cho cậu đấy."
Tần Thư đã đi hẹn hò ở tiệm trà sữa gần đây, cách không xa, lát nữa cậu ấy sẽ đến.
Đây là cái gì vậy? Cúi người một cái là lộ hết!
Tô Trạch loay hoay cả buổi, cuối cùng vẫn chọn một bộ có màu sắc mà cậu thích để mặc. Đó là một chiếc váy ngắn màu đỏ dạng bánh ngọt, tuy hơi ngắn, nhưng váy rất đẹp.
Bộ váy có khung xương và áo nịt thắt chặt vòng eo, khiến eo cậu trông rất nhỏ nhắn. Màu đỏ của váy càng làm nổi bật làn da trắng mịn của cậu, bên cạnh là bộ tóc giả màu đen hơi xoăn, trông như thác nước.
Còn có cả một cái đuôi lông xù nữa!!!
Phụ kiện đi kèm gồm có vòng tay viền ren, băng đô tai mèo, một dây chuyền đá quý tinh xảo, cùng với giày cao gót và tất dài màu trắng đến đùi.
Sau khi mặc xong, Tô Trạch ngại ngùng không dám bước ra ngoài, cố gắng kéo váy xuống thấp. Mặt cậu đỏ bừng lên, không biết phải làm sao để mặc bộ này ra ngoài.
Trước đây, khi tham gia câu lạc bộ anime, cậu đã được các cô gái trong câu lạc bộ trang điểm, nhưng bộ váy khi đó là loại váy dài Lolita, đâu giống như cái này, chỉ cần hơi cúi người là lộ ra phần đùi.
Hai người bên ngoài đã thay đồ xong từ lâu, chờ mãi vẫn không thấy Tô Trạch ra, nên nhẹ nhàng gõ cửa.
"Tô Trạch, cậu thay xong chưa?"
Tô Trạch giật mình, lông mi run rẩy. Cậu không chỉ cảm thấy đôi chân lạnh lẽo mà cả phần lưng trần cũng không có cảm giác an toàn.
"À, tớ... tớ đau bụng một chút, hai cậu cứ đi trước đi."
Giang Mộc, người đang mặc bộ đồ cosplay của Zhongli, nhìn sang Sở Thần, người mặc đồ cosplay của Hainuo. Hai người trao nhau ánh mắt.
"Vậy bọn tớ sẽ đi trang điểm trước, lát nữa cậu cứ lên tầng hai tìm bọn tớ nhé."
"Ừ, được rồi."
Vừa nói xong, Tô Trạch đã thấy quần áo của mình, để trên cánh cửa, bị hai người bên ngoài lấy mất.
"Để phòng cậu chạy trốn, bọn tôi đã thu hết quần áo của cậu rồi. Cậu không thể mặc thế này ra ngoài đường được đâu."
"Hai tên đê tiện các cậu!!!!!!"
Đợi đến khi tiếng bước chân dần đi xa, Tô Trạch đỏ mặt, nắm lấy mép váy bước ra khỏi gian phòng.
Họ thực sự đã đi rồi. Tô Trạch muốn tìm điện thoại của mình, nhưng hai tên đê tiện đó còn tiện tay cầm luôn điện thoại của cậu đi.
"Phiền chết đi được, nguyền rủa các cậu ăn mì gói thì không có gia vị, uống trà sữa thì không có ống hút, mà tìm bạn gái thì gặp phải người có ‘phụ tùng’."
Sau khi mắng xong, Tô Trạch mới bước ra khỏi nhà vệ sinh. Vừa nắm lấy tay nắm cửa, cửa liền mở ra trước mặt cậu.
Người đứng trước mặt là Kỷ Hàn Quân, mặc đồng phục phục vụ của quán cà phê.
Kỷ Hàn Quân mới vào làm ở quán cà phê này gần đây. Vừa rồi hắn đang chuẩn bị rượu ở tầng hai, không may có ai đó làm đổ chút rượu vang lên tay áo của hắn. Ai ngờ vừa vào đã thấy Tô Trạch, trong khi giờ này cậu đáng lẽ phải ở tiệm internet.
Hình ảnh đỏ trắng đan xen trước mắt khiến con ngươi của Kỷ Hàn Quân co lại.
"Cậu! Cậu! Cậu! Không được nhìn!!!"