Nhân Vật Hy Sinh Vạn Người Mê Sau Khi Tỉnh Ngộ Bị Nam Chính Điên Cuồng Để Mắt Đến

Chương 6

Tô Trạch cực kỳ ghét tư thế này, Kỷ Hàn Quân vốn đã cao hơn cậu, dù dinh dưỡng kém nhưng thân hình vẫn vạm vỡ hơn. Tư thế đầy mập mờ này, người ngoài nhìn vào chắc nghĩ hai thằng con trai đang hôn nhau.

Kỷ Hàn Quân đưa tay chạm lên môi Tô Trạch, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, rồi đột nhiên thô bạo, bắt đầu chà xát mạnh.

"Đau, cậu làm cái gì đấy?"

Một tay của Tô Trạch bị Kỷ Hàn Quân đan chặt, ép vào tường, tay còn lại dù cậu có đánh, có đẩy, nhưng người kia vẫn không nhúc nhích. Môi cậu rát lên, Kỷ Hàn Quân dùng sức mà chà, cũng là đang trút giận.

“Đừng để ai khác hôn cậu nữa.”

Nếu không, tôi nhất định sẽ nhốt cậu lại…

Nỗi đau trên môi và tư thế đầy khuất nhục làm Tô Trạch chỉ sợ người đi ngang qua thấy, nhưng Kỷ Hàn Quân vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Kỷ Hàn Quân, cậu chết chắc với tôi!

"Thả tôi ra, tôi muốn đi vệ sinh!"

Mặt Tô Trạch đỏ bừng, giận dữ trừng mắt nhìn Kỷ Hàn Quân. Cậu thật sự cần đi gấp, nếu còn bị giữ lại, cậu sẽ tè ra quần mất.

Kỷ Hàn Quân liếc xuống dưới, ánh mắt thoáng qua một tia thích thú rồi khẽ cười.

Tô Trạch hiếm khi thấy Kỷ Hàn Quân cười. Bình thường, hắn ta luôn lạnh lùng, mặt mày đơ cứng, dù bị bắt nạt cũng chỉ nhíu mày, chứ đâu như bây giờ – nở nụ cười nhếch mép.

“Cười cái con khỉ gì mà cười!”

Tô Trạch rõ ràng cảm nhận được Kỷ Hàn Quân đã nới lỏng, rồi bất ngờ đẩy mạnh hắn ra, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Đợi đấy, Kỷ Hàn Quân, tao nhất định không để yên cho mày!

Khi quay lại trường, đã hơn 5 giờ chiều, Tô Trạch và Giang Mộc bước vào lớp, ngay lập tức nghe thấy những lời thì thầm xì xào, cùng ánh mắt lạ lẫm dán lên người họ.

Chuyện gì thế? Sao mọi người lại nhìn mình như vậy?

Tô Trạch khó hiểu ngồi xuống chỗ ở cuối lớp, vừa đặt mông xuống thì có hai cô gái bạo dạn tiến lại gần.

"Tô Trạch, cậu phải xin lỗi Tống Cầm Cầm."

???

Tô Trạch ngạc nhiên nhìn chằm chằm hai cô gái trước mặt, xung quanh mọi người cũng bắt đầu chú ý.

"Tôi xin lỗi Tống Cầm Cầm á? Tôi đã làm gì cơ?"

"Cầm Cầm bị đánh rồi, chắc là sáng nay cậu giận nên cho người đi bắt nạt cô ấy. Cô ấy tốt như vậy, ở trường chẳng ai ghét cô ấy cả."

“Phụt, hahaha!”

Tô Trạch bật cười, sau đó không nhịn nổi ngả người lên vai Giang Mộc cười như điên.

“Nghe chưa, Tống Cầm Cầm bị đánh rồi, haha!”

Giang Mộc nhìn cậu cười vui vẻ, cũng không nhịn được mà mỉm cười theo. Bình thường, Tô Trạch lúc nào cũng bám theo Tống Cầm Cầm, còn cô ta thì vừa tỏ vẻ ngọt ngào, vừa không chịu nhận lời tỏ tình của cậu. Các nam sinh khác trong trường cũng chẳng khác gì.