Nhân Vật Hy Sinh Vạn Người Mê Sau Khi Tỉnh Ngộ Bị Nam Chính Điên Cuồng Để Mắt Đến

Chương 1

Tất cả những nhân vật hy sinh nhỏ bé đều sẽ bị nhóm nhân vật chính hành hạ đến mức không còn gì sót lại.

Tô Trạch không biết phải mô tả cảm giác này như thế nào. Mới đây, cậu vừa tỉnh ngộ và nhận ra mình là một nhân vật hy sinh trong một cuốn sách.

Nhân vật hy sinh thì cứ là nhân vật hy sinh, nhưng cậu lại là bàn đạp cho nam chính điên loạn, lúc đầu cậu thay thế vị trí của cậu chủ thật, còn bắt nạt hắn ta không thương tiếc.

Nếu tỉnh ngộ sớm thì tốt, nhưng giờ cậu đã hoàn toàn đắc tội với nam chính. Cậu không thể diễn tả nổi số phận của mình sẽ ra sao nữa.

Cảm giác dưới chân rất lạnh, cậu trai gầy gò nằm ngửa trong bồn tắm, khóe miệng có một vết bầm tím. Vì thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, hắn ta trông vô cùng nhợt nhạt.

Chân của Tô Trạch đang đạp mạnh lên người hắn ta – chính là nam chính được chọn, Kỷ Hàn Quân.

Nam chính đúng là nam chính, nhìn thật đẹp. Tóc đen như mực, dưới hàng mi dài là đôi mắt màu nâu sẫm, lúc này đang đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cậu.

Ánh mắt hắn mang theo sự cứng đầu và không chịu khuất phục. Tô Trạch nheo mắt lại, đạp mạnh hơn vài phần, nhưng Kỷ Hàn Quân chỉ khẽ nhíu mày, vẫn không nói một lời.

Nam chính thì sao chứ?!

Cũng chẳng khác gì một con chó, bị cậu đạp dưới chân.

Nếu đã là nhân vật hy sinh, mà lại còn tỉnh ngộ rồi, tại sao không gϊếŧ luôn nhân vật chính và tự mình trở thành nam chính?

Tô Trạch nhìn người trước mặt, trong lòng dấy lên suy nghĩ đen tối, thu chân đang đạp trên ngực hắn ta lại, rồi dùng mũi chân hất cằm Kỷ Hàn Quân lên.

"Khóc một chút cho tôi xem. Làm tôi vui thì sẽ thả cậu đi."

Không nói gì sao??

Nhớ lại kết cục bi thảm của mình, Tô Trạch từ ghế cao bước xuống, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, một tay nắm lấy tóc sau gáy của Kỷ Hàn Quân.

"Mau khóc đi, thường ngày không phải nghe lời tôi nhất sao?"

Kỷ Hàn Quân là con trai của bà giúp việc Lưu, bà Lưu có một chị gái chưa chồng mà đã có con, muốn con mình được hưởng vinh hoa phú quý.

Chị gái bà ta làm giúp việc cho nhà họ Tô, sau đó nhờ cậy em gái mình, bàn bạc chuyện tráo đổi đứa con của chủ nhà, và cuộc hoán đổi kéo dài suốt hơn mười năm.

Còn Tô Trạch thực ra chính là con của bà giúp việc, còn Kỷ Hàn Quân mới là cậu chủ thật sự của nhà họ Tô.

Kỷ Hàn Quân bị kéo ngửa đầu, đôi mắt sắc lạnh lộ ra hoàn toàn, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của Tô Trạch.

Ánh mắt đó… sao giống như đang nhìn con mồi vậy…

Không lẽ Kỷ Hàn Quân cũng đã tỉnh ngộ, định gϊếŧ mình?

Tô Trạch đối diện với cậu ta trong hai giây, đột nhiên thả tay ra, lùi lại và vô tình va phải chiếc ghế bên cạnh, ngã nhào xuống đất.

Ngược lại, Kỷ Hàn Quân có vẻ sốt sắng, từ bồn tắm đầy nước bước ra, bất chấp người ướt sũng tiến đến trước mặt Tô Trạch.

"Cậu chủ, cậu không sao chứ?"

Kỷ Hàn Quân từ bồn tắm bước ra, dù vóc dáng trông có vẻ gầy gò, nhưng thực ra cơ thể rất đẹp, chiều cao vượt trội, mang theo một áp lực đáng sợ khi đến gần.

Tô Trạch thường xuyên bắt nạt Kỷ Hàn Quân, bởi vì hắn ở chung nhà với cậu do mẹ là bà giúp việc, và luôn là đối tượng bị cậu ức hϊếp.

2.

Hôm nay sao lại bắt nạt cậu ấy nhỉ?

A nhớ rồi!!

Cái bánh nhỏ mà cậu làm cho nữ thần đã bị Kỷ Hàn Quân ném vào thùng rác như rác thải, khiến cậu tức giận và lấy hết chỗ sô-cô-la còn lại bôi đầy lên người Kỷ Hàn Quân.

Kỷ Hàn Quân lúc đó không giận, không tức, chỉ đứng yên trước mặt cậu để bị đánh, còn hỏi cậu tay có đau không. Khi hắn nắm tay cậu, sô-cô-la dính luôn lên người cậu.

Thế nên cậu mới lôi Kỷ Hàn Quân vào phòng tắm, hét lên rằng phải rửa sạch cho hắn ta, nói rằng kẻ bẩn thỉu như hắn không xứng chạm vào mình.

Cậu đánh Kỷ Hàn Quân, nhưng hắn chưa bao giờ phản kháng.

Tô Trạch từ nhỏ đã được nuông chiều, là tiểu thiếu gia quý phái. Khi ngã xuống đất, đau đến mức mắt cậu đỏ lên ngay lập tức.

Khóe mắt cậu nhanh chóng ửng đỏ, nước mắt lăn lăn trong đôi mắt. Cậu dùng một tay xoa mông, rồi bất ngờ ngẩng đầu trừng Kỷ Hàn Quân.

Kỷ Hàn Quân thấy cậu nước mắt lưng tròng mà vẫn trừng mình như thế, cổ họng hắn khẽ động, ánh mắt sâu thẳm hướng về cổ áo của cậu.

Tô Trạch thích mặc áo rộng, từ góc độ này, hắn hoàn toàn có thể thấy làn da trắng ngần từ cổ áo.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau đỡ thiếu gia dậy!!"

Kỷ Hàn Quân nén lại những cảm xúc đang trào dâng, cúi xuống bế cậu từ dưới đất lên, đặt cậu ngồi bên giường rồi quỳ một chân xuống, dùng khăn lau chân cho cậu.

Tô Trạch rất thích thú với sự phục vụ của Kỷ Hàn Quân, vươn người lười biếng rồi rút chân lại, chui vào trong chăn.

"Kỷ Hàn Quân, nếu cậu dám động vào đồ của tôi lần nữa, tôi sẽ đá cậu ra ngoài."

Cậu đã theo đuổi nữ thần được hai tháng rồi. Vài ngày trước, nữ thần nói thích bánh sô-cô-la, nên cậu mới học cách làm trên mạng. Vậy mà bị Kỷ Hàn Quân ném đi như rác.

Nhưng giờ cậu đã tỉnh ngộ, hóa ra nữ thần mà cậu thích thực ra lại thích người khác, và luôn coi cậu như kẻ chạy việc, như máy rút tiền tiêu vặt.

"Vâng, thưa thiếu gia."

Kỷ Hàn Quân đứng yên không động đậy, còn Tô Trạch thì có chút ghê tởm nhìn nước vương trên sàn nhà, làm sàn bẩn từ khi cậu bước ra khỏi phòng tắm.

"Tôi đi ngủ đây, lau sạch sàn rồi hãy ngủ."

Cơn buồn ngủ kéo đến, Tô Trạch ôm chú gấu bông của mình, chui vào chăn ngủ mà không hề chú ý người bên cạnh vẫn chưa động đậy.

Chỉ khi nghe thấy hơi thở đều đều và êm ái của cậu, Kỷ Hàn Quân mới khẽ cử động, vì người mình vẫn còn ướt nên không như thường ngày leo lên giường.

Chăn bị kéo ra, ánh mắt Kỷ Hàn Quân dừng lại trên người Tô Trạch. Chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của cậu bị kéo lên đến ngực, để lộ vòng eo trắng nõn vừa vặn trong một bàn tay.

Kỷ Hàn Quân đứng từ trên cao nhìn xuống người trên giường. Ánh đèn ấm áp chiếu vào đôi mắt, nhưng không che giấu nổi sự điên cuồng và nóng bỏng trong ánh nhìn.

Nóng bỏng và dữ dội.

Thiếu gia mê gấu bông chắc chắn sẽ không từ chối món quà là chú gấu bông mà hắn tặng, mà bên trong chú gấu ấy đã được hắn nhét đầy thuốc an thần.

Thiếu gia ôm gấu bông đúng là ngoan ngoãn biết bao…