Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, SE, OE, Tình cảm, Chủ công, Linh dị thần quái, Nhược công
—— Giang Ngu Bạch luôn có cảm giác mình bị người nào đó "theo dõi".
Nhân loại công (Giang Ngu Bạch) x Xúc tu thụ (Khúc Văn Lạc)
----------
Editor: SoleilNguyen
Truyện ngắn nhược công
Tác giả: Lý Thỉnh Hạ
Chương 1: Mãi mãi giữ em bên cạnh (1)
======***======
Gần đây thành phố S mưa triền miên, Giang Ngu Bạch không biết mình đã bao lâu không nhìn thấy ánh mặt trời.
Cậu không thích những ngày mưa.
Bẩn thỉu, nhớp nháp, ẩm ướt.
Khiến người ta cảm thấy áp lực như đang ở trong sâu thẳm đại dương.
Giang Ngu Bạch năm nay 24 tuổi, tốt nghiệp đại học và thi lên nghiên cứu sinh, sau đó vào làm việc tại viện nghiên cứu S.
Ở trong mắt người ngoài, công việc này được coi là ổn định, nói ra cũng có thể tự hào.
Nhưng Giang Ngu Bạch cảm thấy công việc này cũng không tốt như vậy.
Đề tài nghiên cứu của cậu là sinh vật biển và khai phá chúng.
Vì phải nghiên cứu thực địa, nên Giang Ngu Bạch quanh năm sống ở gần biển, hầu như rất ít có thời gian trở về nhà.
Phòng nghiên cứu của cậu nằm trên một vách đá bên bờ biển.
Mỗi khi bão tố đến, cậu nghe thấy tiếng sóng biển ầm ầm đập vào đá, Giang Ngu Bạch cảm thấy tận thế cũng chỉ có vậy.
Nhưng Giang Ngu Bạch cũng không yếu đuối như vậy, cậu có thể chịu đựng và thích nghi với môi trường làm việc khắc nghiệt, nếu không thì cậu đã không làm việc ở đây hai năm trời.
Chỉ có điều khiến cậu lo lắng là người hướng dẫn của mình, Khúc Văn Lạc.
Người đó quá kỳ lạ, không, chính xác mà nói là quái dị.
Người đó khiến Giang Ngu Bạch cảm thấy sợ hãi.
Chỉ cần nghĩ đến đối phương, cơ thể Giang Ngu Bạch lại không kiểm soát được mà run rẩy.
Phòng nghiên cứu này chỉ có hai người họ, thỉnh thoảng mới có đồng nghiệp khác ghé qua.
Thực ra, lúc đầu Khúc Văn Lạc vẫn rất bình thường.
Trong ấn tượng ban đầu của Giang Ngu Bạch, người hướng dẫn của cậu hẳn là một người đàn ông lịch thiệp.
Khúc Văn Lạc rất trẻ, nhưng thành tựu học thuật của anh đã nổi tiếng khắp nơi.
Giang Ngu Bạch ban đầu rất vui khi biết anh là người hướng dẫn của mình, vì cậu nghĩ mình có thể học hỏi được rất nhiều từ người đó.
Nhưng không biết từ lúc nào, người hướng dẫn của cậu như đã trở thành một người khác.
Thậm chí không còn giống con người nữa ——
Giang Ngu Bạch luôn cảm thấy mình đang bị ai đó "nhìn chằm chằm".
Hơn nữa còn có rất nhiều đôi mắt.
Nghĩ đến đây khiến Giang Ngu Bạch không khỏi cảm thấy rùng mình.
Làm sao có thể, phòng nghiên cứu này chỉ có hai người bọn họ.
Vậy rốt cuộc là ai đang "nhìn lén" cậu chứ.
Cái nhìn đó khiến cậu cảm thấy bất an.
Giang Ngu Bạch đã lâu không được ngủ ngon.
Mỗi lần ngủ, cậu cảm thấy như bị cái gì đó quấn chặt quanh mình.
Cảm giác ngộp thở khiến mỗi đêm cậu đều tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy Giang Ngu Bạch phát hiện trên da mình không biết vì sao lại có những dấu vết nhớp nháp.
Ban đầu Giang Ngu Bạch nghĩ mình bị ảo giác do phải chịu quá nhiều áp lực.
Cậu đã xin nghỉ một thời gian, thậm chí bí mật đi gặp bác sĩ tâm lý.
Nhưng khi trở lại phòng nghiên cứu, cảm giác bị theo dõi khó chịu đó vẫn không hề biến mất.
Ngược lại ngày càng mạnh mẽ ——
Giang Ngu Bạch cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phát điên.
Vì vậy cậu đã nghĩ đến việc đổi người hướng dẫn.
Nhưng đề xuất này không được chấp nhận.
Khúc Văn Lạc đã từ chối cậu.
Khi nghe cậu nói muốn đổi người hướng dẫn, biểu cảm của Khúc Văn Lạc rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen sau cặp kính lại dấy lên những cảm xúc khó hiểu.
Ngũ quan của Khúc Văn Lạc rất quý phái xinh đẹp, có vẻ thuộc về một loài sinh vật hoang dã vô danh nào đó.
Giang Ngu Bạch luôn cảm thấy đối phương có một cảm giác khiến người ta không thoải mái, sau này cậu mới nhớ ra cảm giác đó rất giống với cảm giác của những ngày mưa.
Bẩn thỉu, nhớp nháp, ẩm ướt.
Dưới làn da trắng trẻo của Khúc Văn Lạc như có thứ gì đó đang cuộn trào điên cuồng, anh lạnh lùng nói: "Không nói trong trường, nhìn khắp cả nước, nghiên cứu về đề tài biển chỉ có mình tôi, em còn muốn đổi ai?"
Giang Ngu Bạch cắn môi, không nói gì nữa.
Còn một năm cuối cùng.
Chỉ còn một năm nữa là cậu có thể giải thoát.
Đến lúc đó Giang Ngu Bạch sẽ trốn khỏi đây.
+++
Cái nhìn đó lại xuất hiện.
Giang Ngu Bạch đang làm thí nghiệm, cảm nhận được có ánh mắt đang theo dõi, cậu ngay lập tức cảm thấy đứng ngồi không yên, toàn thân khó chịu.
"Trước thứ hai tuần sau gửi cho tôi bài khóa luận đã chỉnh sửa."
Không biết từ khi nào, Khúc Văn Lạc đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu.
Trong lòng Giang Ngu Bạch căng thẳng, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Cậu từ từ ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
Khúc Văn Lạc mặc một chiếc áo blouse trắng, bên trong là áo sơ mi đen, sống mũi cao của người đàn ông đeo một cặp kính gọng vàng, anh khẽ rũ mắt xuống, trông vừa lạnh lùng lại vừa thanh lịch.
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Giang Ngu Bạch nuốt nước bọt, cậu khó khăn nói: "Dạ, thầy."
Khúc Văn Lạc có thân hình cao lớn, rõ ràng là một học giả suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm, nhưng cơ bắp ở tay, ngực, và bụng lại rất rõ ràng.
Nhưng Giang Ngu Bạch đã ở bên Khúc Văn Lạc hai năm, cậu chưa bao giờ thấy đối phương tập thể dục.
Giang Ngu Bạch biết Khúc Văn Lạc đang đánh giá mình, ánh mắt của người kia không hề che giấu.
Ánh nhìn của Khúc Văn Lạc từ trên mặt cậu, từ từ di chuyển xuống, rồi đến cổ, xương đòn, ngực, sau đó là tay, cuối cùng là đùi.
Mỗi lần Khúc Văn Lạc nhìn chằm chằm vào cậu, như hận không thể muốn nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Giang Ngu Bạch cảm thấy rất không thoải mái.
Ánh mắt của Khúc Văn Lạc rơi vào chiếc bánh ngọt bên cạnh Giang Ngu Bạch, cái bánh đã bị ăn mất một nửa.
Phòng thí nghiệm của họ nằm ở một vùng biển hẻo lánh, nơi này không thể mua được những thứ như vậy.
"Ai đã mua bánh cho em?" Khúc Văn Lạc hỏi.
"A." Giang Ngu Bạch cũng không ngờ đối phương sẽ đột ngột hỏi cái này, cậu yếu ớt đáp: "Thư Lương hôm nay đã đến phòng thí nghiệm, cậu ấy mang cho em."
Thư Lương là bạn học đại học của Giang Ngu Bạch, lúc đó còn là bạn cùng phòng, sau này cả hai đều thi cao học và vào cùng một trường.
Thư Lương cũng làm việc tại viện nghiên cứu đại học S, nhưng không cùng đề tài với cậu, nên ở phòng thí nghiệm khác.
Công việc của đối phương tương đối nhàn rỗi, nên thỉnh thoảng sẽ đến thăm Giang Ngu Bạch.
Khúc Văn Lạc cũng đã gặp đối phương vài lần.
"Lúc đó thầy không có ở phòng thí nghiệm." Giang Ngu Bạch bổ sung thêm một câu.
Một lúc lâu sau, Khúc Văn Lạc mở miệng, giọng nói lạnh lùng lại nhớp nháp, "Từ giờ cấm những người không liên quan bước vào phòng thí nghiệm."
Vai Giang Ngu Bạch run lên, "Em biết rồi, thầy."
Dưới ánh sáng đèn huỳnh quang, đôi mắt của Khúc Văn Lạc phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Biểu cảm của anh vẫn bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, dưới lớp cơ bắp của người đàn ông xuất hiện những mạch máu màu xanh nhạt như xúc tu.
Giang Ngu Bạch chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhận ra.
Nhưng đối phương quá sợ anh.
Giang Ngu Bạch chưa bao giờ dám ngẩng mắt nhìn thẳng vào anh.
Khúc Văn Lạc im lặng, những xúc tu bên tai anh không ngừng la hét.
—— Cậu lại gặp gỡ người con trai đó, thật ghen tị thật ghen tị thật ghen tị, bản thể, hãy để chúng ta ăn thịt cậu đi, để chúng ta hoàn toàn hòa làm một, như vậy cậu sẽ không thể tiếp xúc với người con trai đó nữa.
—— Thơm quá thơm quá thơm quá, thật muốn. Liếʍ. Liếʍ. Cậu, bản thể, đừng nhịn nữa, cứ nói cho đối phương sự thật đi, hãy nói với đối phương, thầy của cậu đã bị anh ăn thịt rồi hehehe.
—— Thật muốn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi run rẩy của cậu, thật muốn ngửi cậu, thật muốn ăn thịt cậu.
—— Ăn thịt cậu ăn thịt cậu, đừng nhịn nữa, dù sao cũng sẽ có một ngày cậu bị chúng ta ăn thịt.
Khúc Văn Lạc nhắm mắt lại, anh mắng thầm một câu, "Im miệng."
Những xúc tu lập tức im lặng.