Tiểu Tổ Tông Nổi Tiếng Trong Show Thiếu Nhi Nhờ Huyền Học

Chương 10

EDIT: HẠ

Blogger dám lớn gan đi theo sau cảnh sát này tên là Nhϊếp Vĩ, hắn vốn chỉ là blogger vô danh tiểu tốt hay phát sóng trực tiếp trên nền tảng Lục Giang, nhưng lúc này, phòng phát sóng trực tiếp của hắn đã có gần hai mươi vạn người!

Những người này không thể nghi ngờ đều là người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của chương trình《 bảo bối xông lên 》, bọn họ đều bị hắn dẫn dắt tới đây, trước kia nếu có người dám trắng trợn táo bạo đào góc tường của tổ tiết mục, Chương Duy Đống nhất định sẽ yểm bùa con rối chọc chết hắn, nhưng hôm nay Chương Duy Đống đã bất chấp tất cả.

Bất quá ông cũng không thể ngồi yên không quan tâm đến những lưu lượng bị dẫn đi này, sau khi biết Nhϊếp Vĩ đã mở phòng phát sóng trực tiếp, Chương Duy Đống dứt khoát để tổ tiết mục liên kết với phòng phát sóng của Nhϊếp Vĩ.

Thời điểm tổ tiết mục điều chỉnh nội dung phát sóng, Nhϊếp Vĩ đã theo chân cảnh sát đi tới tầng lầu Duyên Duyên đã nhắc tới. Tầng hai mươi của tòa nhà này chỉ có duy nhất một căn hộ, cảnh sát gõ cửa nửa ngày cũng không có người mở cửa.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang kêu gào nói chú cảnh sát không cẩn uổng phí sức lực nữa, nhưng nhóm cảnh sát cũng không biết chuyện tự sát này chỉ do một đứa bé tính ra, thấy không có người phản ứng lại, bọn họ quyết đoán áp dụng biện pháp khẩn cấp —— Trực tiếp phá cửa!

Cũng không biết bọn họ làm bằng cách nào, cửa chống trộm thế nhưng thật sự bị bọn họ vừa cạy vừa đá ra!

Bọn họ nối đuôi nhau đi vào trong phòng, không trong chốc lát bọn họ đã phát hiện một người phụ nữ mặc váy liền áo đang nằm trong phòng tắm, phần cổ tay của cô gái đã bị cắt ra một vệt máu dài.

Camera của Nhϊếp Vĩ xuyên qua bả vai giao điệp của nhóm cảnh sát, quay lại rõ ràng cảnh tượng này, những khán giả vốn đang oán trách Duyên Duyên nói chuyện lung tung làm lãng phí công sức của cảnh sát lúc này cũng đều kinh sợ đến mức há hốc miệng, hiện tại bọn họ đã không còn lời nào để nói.

“Trời đất, thực sự có người tự sát sao?”

“Hơn nữa cô ấy thật sự là fans của Kỷ Thao, mọi người có nhìn thấy trên mặt đất trong phòng khách nhà cô ấy đã rải đầy album và poster của Kỷ Thao không? Những album này nếu gom góp lại có lẽ phải có giá trị mấy vạn, đây thật sự là fans chân ái!”

“Tôi thật sự không thể tưởng tượng được thế mà thật sự có một fans sẽ vì minh tinh làm đến tình trạng này…..”

“Cứu mạng, còn may sau khi nghe Duyên Duyên nói Chương Duy Đống đã lập tức báo cảnh sát, nếu tới chậm một chút, hậu quả thật không dám tưởng tượng! Về sau tôi cũng không dám tùy tiện hoài nghi lời nói của Duyên Duyên nữa!”

Mặc dù cô gái này muốn cắt cổ tay, nhưng cũng may nghiệp vụ của cô không thuần thục, không cắt vào động mạch chủ, nhưng nếu vẫn mặc kệ để máu tiếp tục chảy như vậy, cô cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!

Nhóm cảnh sát vội vàng gọi điện thoại cho 120, hơn nữa còn muốn sơ cứu khẩn cấp cho cô gái này.

Ai ngờ cô gái này mặc dù bởi vì mất máu nên vô cùng mệt mỏi, nhưng ý thức cô còn khá thanh tỉnh. Thấy các cảnh sát tới gần, cô lập tức cầm lấy con dao vừa dùng để cắt cổ tay múa may lung tung, còn dùng thanh âm khàn khàn thét chói tai: “Các người đừng tới đây! Đừng tới đây! Lăn hết đi!”

Mũi dao nguy hiểm làm cảnh sát không dễ tiếp cận, có người muốn dùng tình cảm để đả động cô, dùng lý lẽ để thuyết phục. Nhưng cô gái kia không chịu nghe, lập tức kề dao lên cổ mình, các cảnh sát sợ cô gái xúc động, vội vàng dừng lại không dám tới gần cô gái nữa.

Nhϊếp Vĩ thấy một màn này cũng rất sốt ruột, mặc dù hắn rất thèm khát lưu lượng, nhưng việc này không có nghĩa là hắn muốn dựa vào việc tự sát của người khác để hút lưu lượng. Nhϊếp Vĩ nhìn làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp, ngoài các khán giả cũng đang sốt ruột giống hắn, hắn còn phát hiện trong đó có không ít người từng là fans của Kỷ Thao, vì thế hắn đột nhiên nhanh trí.

Chỉ thấy hắn vội vàng chen vào giữa vòng vây của cảnh sát, lung tung kéo một cảnh sát tới nói: “Chú cảnh sát, tôi biết cô gái này tự sát vì cái gì, cô ấy tự sát vì Kỷ Thao vừa mới bị bắt! Cởi chuông cần tìm người cột chuông, các anh có thể gọi điện thoại liên hệ với cảnh sát ở trấn Trường Đảo, tìm Kỷ Thao để hắn đối thoại với cô ấy thử xem?”

Trấn Trường Đảo chính là cổ trấn nơi chương trình 《 bảo bối xông lên 》ghi hình, sau khi nghe Nhϊếp Vĩ nói tiền căn hậu quả của chuyện này, người phụ trách ở trấn Đông Khê cũng cảm thấy đây có thể xem là một biện pháp giải quyết, vì thế ông vội vàng nghĩ cách liên hệ với người của trấn Trường Đảo.

Tình cờ thay, người ông liên hệ lại vừa vặn là Liêm Lập Sam.

Thời điểm những người khác đều đang chú ý đến phòng phát sóng trực tiếp của Nhϊếp Vĩ, chỉ có Liêm Lập Sam là đang bắt Duyên Duyên vào trong góc để giáo huấn cậu bé “Không được nói lung tung, không được báo án giả, không được lấy chuyện tự sát ra nói giỡn”, khi điện thoại đổ chuông, hắn đang nói cho Duyên Duyên “Không được làm phong kiến mê tín, xem ít phim truyền hình một chút”.

“Chờ một chút.” Liêm Lập Sam nghe thấy tiếng di động, lập tức móc di động ra nhìn thoáng qua, sau đó nói với Duyên Duyên, “Cháu ngoan ngoãn đợi ở đây, chú đi nghe điện thoại.”

Vì thế Duyên Duyên ngoan ngoãn đứng ngốc tại chỗ, nhìn Liêm Lập Sam đi sang một bên nhận điện thoại, sau đó cậu tận mắt nhìn thấy không tới vài phút sau, sắc mặt Liêm Lập Sam đã có biến đổi lớn, sau đó anh ta bày ra dáng vẻ trấn động nhìn về phía cậu bé.

Duyên Duyên nhìn thấy Liêm Lập Sam quay đầu lại, còn ngoan ngoãn vẫy tay nhỏ với anh ta, chứng minh chính mình không chạy loạn.

“Được, chờ một lát, Kỷ Thao còn đang ở bên ngoài, anh đừng ngắt kết nối.”

Thời điểm Liêm Lập Sam buông di động đi đến bên người Duyên Duyên, anh ta đã biết thật sự có người đã tự sát vì Kỷ Thao, Liêm Lập Sam cũng không có thời gian để dò hỏi xem đến tột cùng sao Duyên Duyên lại biết trước chuyện này, anh chỉ có thể túm Duyên Duyên lên sau đó chạy về phía xe cảnh sát đang chở Kỷ Thao.

Trước đó mặc dù đã bắt được Kỷ Thao, nhưng để bảo đảm, cảnh sát còn phải tiến hành kiểm tra đối chiếu toàn bộ biệt thự này, cho nên Kỷ Thao vẫn bị nhốt trong xe cảnh sát chưa bị mang đi.

Liêm Lập Sam gọi người trong xe hạ cửa sổ xuống, một tay ôm Duyên Duyên, một tay đưa di động cho Kỷ Thao nói: “Có một cô gái đang đòi tự sát vì cậu, cậu mau khuyên cô ấy ngừng lại đi!”

“Anh nói là fans của tôi?” Kỷ Thao hỏi với giọng khàn khàn, trong lúc nhất thời hắn còn chưa kịp phản ứng lại.

Chờ hắn phản ứng lại, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác thỏa mãn.

Cho dù đã rơi vào tình trạng này, vẫn sẽ có người đồng ý vì hắn mà đi tìm chết, điều này không phải đại biểu cho việc hắn còn chưa xong, còn có cơ hội đông sơn tái khởi sao?

Nghĩ như vậy, dường như Kỷ Thao đã có tinh thần hơn rất nhiều, hắn cầm di động của Liêm Lập Sam, cố ý đổi trò chuyện bằng giọng nói thành video, hắn muốn dùng mị lực của mình để thuyết phục fans nữ đang muốn sống muốn chết vì hắn.

Chỉ là khi hắn thông qua video nhìn rõ cô gái với cổ tay đẫm máu kia, hắn không khỏi có chút hoảng sợ, nhưng hắn vẫn cố áp cảm xúc khác thường xuống, cách một màn hình nở nụ cười hắn tự cho là đẹp với cô gái kia.

Nếu là bình thường chỉ cần Kỷ Thao cười như vậy trên sân khấu, các fans bên dưới luôn kịch liệt thét chói tai vì hắn, lúc này đây cũng không ngoại lệ.

Chỉ là vào lúc này, thứ cô gái kia nói ra lại là: “Kỷ Thao, anh còn cười được sao? Hiện tại anh đang đeo còng tay đấy! Từ trước đến nay anh luôn lừa gạt chúng tôi như vậy đúng không?

Có phải anh đang rất đắc ý hay không, chỉ cần cười một cái đã có thể khiến các fans hò hét điên cuồng vì anh? Ghê tởm chết đi được! Đi chết đi đồ tiện nhân!

Tất cả mọi người đều như vậy! Mặt ngoài thì cười thân thiện, trong lòng lại luôn tự cho là đúng trào phúng người khác, các người cao quý hơn ai chứ? Hít thở chung một bầu không khí với các người làm tôi hít thở không thông! Lăn! Lăn ra khỏi phòng của tôi, các người để tôi chết một cách an bình không phải được rồi sao!”

Đoạn lời nói này dường như đã là hồi quang phản chiếu của cô gái, vốn dĩ cô đã cảm thấy khó thở vì đổ quá nhiều máu, sau khi nói xong một đoạn dài đầu óc cô đột nhiên choáng váng, con dao cũng tuột khỏi bàn tay rơi xuống mặt đất.

Mặc dù thái độ của cô với Kỷ Thao làm tất cả mọi người bất ngờ, nhưng cô cũng đã làm rơi vũ khí, việc này cũng coi như trời xui đất khiến, lập tức có người mượn cơ hội này vọt đến bên người cô gái, không màng cố gái giãy giụa nỗ lực tiến hành cấp cứu cho cô.

Ngay từ đầu người xem trong phòng phát sóng trực tiếp còn lo lắng cho sinh mệnh của cô gái này, nhưng thấy cô không ngừng dùng lời nói và hành động hung ác công kích các cảnh sát đang giúp đỡ cô, phần nhân tính hắc ám ẩn sau đường truyền mạng đã dần lộ ra.

“Cạn cmn lời, muốn chết thì chết sạch sẽ một chút, cầm dao trong tay mà cứ dây dưa lằng nhằng mãi, nếu thật sự muốn chết sao không trực tiếp thọc dao vào ngực?”

“Cô ta chỉ đang ỷ vào việc cảnh sát sẽ không để cô ta thật sự tự sát nên mới vậy thôi, xung quanh tôi cũng có rất nhiều người như vậy, hậm hực, giả vờ tự sát, có thói ở sạch,…. Tất cả đều là làm ra vẻ mà thôi, bọn họ chỉ muốn người khác chú ý đến mình.”

“Cô ta đã muốn chết như vậy vậy thì để cô ta chết đi, thân thể cô ta trân quý, thân thể cảnh sát không trân quý sao? Cứu cô ta còn bị cô ta đánh, thật sự hết chỗ nói.”

Những bình luận bén nhọn này chỉ là số ít, nhưng loại ngôn ngữ bén nhọn này giống như cây kim bị giấu trong đệm, dù đệm có mền mại bao nhiêu, khi người ta ngồi lên cũng sẽ bị cây kim đâm trúng.

Nhϊếp Vĩ nhìn những từ ngữ ác độc trong phòng phát sóng trực tiếp, đột nhiên có chút hối hận hành vi quay chụp không có hạn cuối của mình.

Ngay từ đầu hắn chỉ muốn mượn nhân khí của Duyên Duyên để hấp dẫn một chút lưu lượng, hắn không nghĩ quá nhiều, nhưng hiện tại xem ra cho dù cô gái này có được cứu thì sau này cô cũng sẽ phải sống trong lời nghị luận của người khác, mà tất cả những thứ này đều vì sự tham lam của hắn ta…..

Nhϊếp Vĩ hung hăng véo vào lòng bàn tay mình, không nói lời nào liền muốn đóng phòng phát sóng trực tiếp.

Không nghĩ tới ngay lúc hắn muốn động thủ, một thanh âm mềm mại như bông đột nhiên truyền từ video kết nối của Kỷ Thao: “Đặng Chiêu Đệ, sinh năm Ất Hợi, quê gốc ở trấn Vạn Thuận tỉnh Đông Khê, là trưởng nữ trong nhà, trong nhà ngoại trừ cha mẹ và ông bà ngoại, cô còn có một em trai kém cô bảy tuổi.”

Nghe được thanh âm này, động tác đóng phòng phát sóng của Nhϊếp Vĩ lập tức dừng lại, Đặng Chiêu Đệ cũng bỗng nhiên dừng giãy giụa, có chút ngơ ngác nhìn về phía màn hình di động trong tay cảnh sát.

Chỉ thấy trong màn hình nho nhỏ không biết từ khi nào đã xuất hiện một khuôn mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm, trên đó đã không còn bóng dáng của Kỷ Thao.

Đặng Chiêu Đệ đương nhiên biết cậu bé, cậu chính là người bạn nhỏ đã vạch trần bộ mặt thật dưới lớp ngụy trang đạo mạo của Kỷ Thao, làm cô….. Làm cô lưu lạc đến nước này.

Lẽ ra Đặng Chiêu Đệ nên hận Duyên Duyên, nhưng khi nhìn đôi mắt trong suốt như pha lê của đứa bé, cô đã không còn mất bình tĩnh như vừa rồi, ngữ khí nói chuyện của cô cũng tốt hơn một chút: “Là tôi, vậy thì thế nào?”

“Không như thế nào nha.” Khuôn mặt nhỏ của Duyên Duyên như đang dính sát vào màn hình, “Chỉ là tôi đột nhiên phát hiện hình như tôi cũng rất có duyên với cô, cô có muốn tìm tôi xem bói hay không, hôm nay tôi còn một quẻ nha!”

Duyên Duyên vừa nói vừa trịnh trọng giơ một ngón tay lên, dường như muốn mượn việc này để chứng minh một quẻ bói này có bao nhiêu quý giá.

Quẻ bói này đúng là rất quý giá, nhưng chính vì quá trân quý, làm Đặng Chiêu Đệ chỉ có thể cười khổ một tiếng nói: “Nhóc muốn tính thì tính đi, nhưng tôi không có vạn lượng hoàng kim, cũng không có thứ đồ gì có thể coi như vạn lượng hoàng kim.”

Duyên Duyên bị từ chối cũng không để trong lòng, cậu giơ ngón tay nhỏ chỉ về phía Đặng Chiêu Đệ, nói: “Vậy bùn có thể tặng tôi chiếc váy bùn đang mặc không, trời lạnh như vậy cô còn muốn mặc chiếc váy này để tự sát, nói vậy khẳng định cô rất yêu quý nó, tôi không ngại trên đó có vết máu đâu.”