EDIT: Hạ
Nghe Tống Uyển Quân nói, Duyên Duyên rốt cuộc đã dời lực chú ý ra khỏi di động, ngược lại nhìn về phía Tống Uyển Quân.
“Có thể nha ~” Chỉ thấy Duyên Duyên sảng khoái đồng ý, sau đó một tay chống nạnh một tay duỗi về phía màn hình, “Trước tiên phải giao tiền xem bói, một quẻ vạn lượng hoàng kim!”
Tống Uyển Quân sớm đã nghe nói tiền xem bói nhiều đến thái quá của Duyên Duyên, nhưng cô cũng không có tính toán trực tiếp đồng ý với Duyên Duyên.
Phải biết rằng ‘Vạn lượng hoàng kim’ cũng không phải một con số nhỏ, sở dĩ cô liên hệ với Duyên Duyên, chính là vì muốn chứng minh Duyên Duyên là kẻ lừa đảo, cô đã chuẩn bị xong kế hoạch xã giao, nếu cô vừa ra tay chính là ‘vạn lượng hoàng kim’, vậy thì dư luận sẽ nghĩ cô như thế nào?
“Ta nghe cháu vừa mới gọi ta là người có duyên, vậy vì sao ta tìm đến cháu xin quẻ còn phải trả tiền?” Tống Uyển Quân đối mặt với Duyên Duyên đang vươn tay, tỏ ra khó hiểu, “Chẳng lẽ duyên phận giữa hai chúng ta hoàn toàn dựa vào tiền xem bói sao?”
Nghe Tống Uyển Quân hỏi ra vấn đề sắc bén như vậy, khán giả lập tức vui vẻ, bắt đầu bình luận “Ta và ngươi vốn vô duyên, chỉ khi ta tiêu tiền duyên mới tới”.
Duyên Duyên thấy làn đạn không ngừng chạy trong phòng phát sóng trực tiếp, cũng cảm thấy câu vè này rất thú vị, cậu bé cười hì hì nói tiếp: “Bùn có tiền, tôi thiếu tiền, đây không phải một loại duyên sao?”
Nghe thanh âm mềm sữa của Duyên Duyên, Tống Uyển Quân và người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều cứng họng, chỉ cảm thấy lời cậu bé nói thật sự có vài phần đạo lý.
Tống Uyển quân hắng giọng tiếp tục đáp trả: “Nếu là như vậy, vậy chẳng phải chỉ kẻ có tiền mới là người có duyên sao, chẳng lẽ thiên hạ này chỉ có kẻ có tiền, mà không có người nghèo sao?”
“Cũng không phải nha~” Nghe Tống Uyển Quân nói, Duyên Duyên vặn mông nhỏ, giơ ngón tay lắc qua lắc lại nói, “Chỉ cần là thứ đồ có giá trị vạn lượng hoàng kim đối với ngài đều có thể dùng làm tiền xem bói nha! Đối với một số người, vạn lượng hoàng kim chính là ‘vạn lượng hoàng kim’, mà đối với một số người, một lượng bạc trắng cũng đáng giá ‘vạn lượng hoàng kim’.”
Không nghĩ tới Duyên Duyên lại có thể nói ra lời nói triết lý như vậy, nhưng trẻ con chung quy vẫn là trẻ con, Tống Uyển Quân cười nói tiếp: “Như vậy nếu có người vốn có vạn lượng hoàng kim trong tay lại chỉ lấy ra một lượng bạc trắng lừa bịp cháu, cháu phải làm sao bây giờ?”
Duyên Duyên trừng đôi mắt tròn xoe, dáng vẻ này giống như đang rất khó hiểu vì sao Tống Uyển Quân lại có thể nói ra lời như vậy, một lát sau cậu bé nói một cách đương nhiên: “Như vậy đương nhiên sẽ bị trời phạt nha, tiền xem bói cao như vậy không phải do tôi định đoạt! Muốn nghe thiên cơ, cần thừa nhận nhân quả, không trả tiền xem bói, nhân quả không rõ, tự nhiên sẽ gặp trời phạt.”
Dáng vẻ Duyên Duyên nhìn qua còn chưa dứt sữa, lời nói lại có đạo lý mười phần. Cũng đúng, nếu thật sự có thể biết được một chút thiên cơ, kia chính là sự kiện có thể thay đổi cả một đời người!
Tống Uyển Quân không thể tiếp tục dây dưa với Duyên Duyên về chuyện tiền xem bói nữa, cô suy nghĩ một lát rồi tháo chiếc vòng đang đeo trên cổ tay xuống, nói: “Đây là vòng ngọc tổ truyền mẹ ta truyền lại cho ta, đối với ta mà nói thứ này chính là vạn lượng hoàng kim, có thể làm tiền xem bói chứ?”
Mặc dù vòng tay không bắt mắt bằng một tờ chi phiếu, nhưng người biết hàng đều có thể nhận ra chiếc vòng tay này được làm từ đế vương ngọc lục bảo. Không nói đối với Tống Uyển Quân có giá trị thế nào, nếu bán chiếc vòng tay này ra thị trường cũng đủ để có được vạn lượng hoàng kim.
Duyên Duyên không có dị nghị, ngẩng đầu hỏi cô: “Vậy bùn muốn tính cái gì nha?”
Ai ngờ Tống Uyển Quân lại nói lời bí hiểm với Duyên Duyên: “Nếu cháu thật sự là một đại sư, chẳng lẽ cháu không biết ta đang muốn tình cái gì sao? Ta nghe nói ngay cả người đang ở đâu cháu cũng tính ra được.”
Hành vi của Tống Uyển Quân là đang làm khó dễ một cách trần trụi, đối với việc này Duyên Duyên cũng không thèm để ý. Cậu dùng tay ôm khuôn mặt mềm mụp, cái miệng nhỏ bắt đầu bá bá bá: “Tống Uyển Quân, tổ tiên có dòng dõi thư hương, tên thân mật Mẫn Mẫn, là con thứ trong nhà. Khi sinh ra mẫu thân khó sinh, ước chừng phải trải qua tám canh giờ mới thành công sinh hạ. Cô bảy tháng cai sữa, tám tháng có thể bò, 11 tháng có thể nói, câu đầu tiên nói ra chính là ‘thứ bồi tiền’, một năm có thể bò, một năm rưỡi có thể đi, hai tuổi bị ôm đến nhà bà ngoại nuôi nấng, thời điểm hai tuổi lẻ hai tháng trong nhà gặp biến cố lớn……”
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, đối mặt với Tống Uyển Quân gây khó dễ, Duyên Duyên lại trực tiếp kể ra gốc gác của Tống Uyển Quân, dáng vẻ của cậu bé dường như có thể kể ra nhân sinh cả đời của Tống Uyển Quân!
Việc này còn huyền huyễn hơn việc đoán mệnh rất nhiều, đạo trưởng nào đoán mệnh có thể trực tiếp nhìn được nhân sinh cả đời của một người? Đây rốt cuộc là đang đoán mệnh hay là phán quan đang cầm trong tay sổ sinh tử?
Bởi vì quá mức thần kỳ, ngay từ đầu người xem còn cho rằng Duyên Duyên nói vô căn cứ, bọn họ vừa định trào phúng ‘sức tưởng tượng’ củ Duyên Duyên, lại thấy thần sắc Tống Uyển Quân trong video càng lúc càng phức tạp……
Nghe Duyên Duyên nói tới đoạn 18 tuổi Tống Uyển Quân trốn nhà chạy trốn với Trần Khai Thái, cùng Trần Khai Thái vào nam ra bắc buôn bán đồ vật, Tống Uyển Quân hoảng loạn nói: “Đủ rồi! Đủ rồi! Không cần nói nữa!”
Tống Uyển Quân vốn có thể vịt chết cái mỏ còn cứng, không thừa nhận những điều Duyên Duyên nói là thật, nhưng cô biết chính mình đã thật sự gặp được một ‘Tiểu thần tiên’, nếu tiếp tục giãy giụa cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Kỳ thật cho dù Duyên Duyên không nói những chuyện cũ đó, chỉ nhìn từ việc Duyên Duyên có thể trực tiếp gọi tên của cô liền đã đủ kỳ ba. Cô vẫn luôn quan sát phòng phát sóng trực tiếp, khi biết hai bên sắp kết nối, Chương Duy Đống không biết là cố ý hay vô tình, cũng không nói thân phận của cô cho Duyên Duyên nghe. Kỳ thật Tống Uyển Quân rất đẹp, đôi mắt của cô đặc biệt đẹp. Mặc dù hiện giờ cô đã 30 có tám, đuôi mắt cũng đã xuất hiện một chút nếp nhăn, nhưng nếp nhăn kia giống như đuôi cá linh động, nó chỉ khiến cô càng trở nên ưu nhã và phong vận.
Đáng tiếc chính là, trong đôi mắt xinh đẹp này đã không còn một chút ánh sáng nào.
Cô giống như tự sa ngã, suy sụp thẳng thắn nói ra hết thảy: “Ta thừa nhận, chuyện cháu nói đều là sự thật….. Kỳ thật ta không hối hận khi đó đi theo Trần Khai Thái, có thể nói, mấy năm đầu đi theo hắn là mấy năm hạnh phúc nhất cuộc đời ta.
Chỉ tiếc sau khi gia nghiệp càng làm càng lớn, hắn trở thành Trần tổng, ta thành Trần phu nhân, hết thảy đều đã thay đổi. Ta giống như một món đồ sứ cổ được hắn nuôi dưỡng ở trong nhà, chỉ là một vật trang trí của Trần gia. Hắn cho rằng ta không phát hiện mỗi lần hắn đi ra ngoài xã giao, trên người hắn đều lưu lại dấu vết sao? Dựa vào cái gì hắn tiêu dao tự tại bên ngoài, còn ta chỉ có thể trở thành một cây khô dần dần héo mòn ở trong nhà?
Ta hận hắn, cũng như ta đã từng yêu hắn, vì thế ta đã tính kế hết thảy, đáng tiếc……”
Tống Uyển Quân cười khổ một tiếng, nói với Duyên Duyên nửa câu sau: “Đáng tiếc ta lại gặp phải cháu, ta nhận thua.”
Nghe Tống Uyển Quân nói, phòng phát sóng trực tiếp dần an tĩnh lại, dưa trong tay người qua đường cũng sôi nổi rơi xuống.
Người qua đường ăn dưa vô cùng “vui vẻ”, họ coi người trên mạng giống như con hát trên sân khấu, nhưng khi bọn họ phát hiện bài hát được hát trên sân khấu lại là bi kịch thống khổ của một người khác, bọn họ lại không vui vẻ nổi.
Nhưng vào lúc này, Duyên Duyên lại nói: “Bùn nói như vậy, tôi cảm thấy rất oan uổng, vì sao bùn không quay đầu lại nhìn xem?”
Tống Uyển Quân nghe cậu bé nói vậy lập tức quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy phía sau cô là Trần Khai Thái không biết đã tới từ lúc nào, hiện tại trên mặt hắn đã tràn đầy nước mắt.
Khi Trần Khai Thái xuất hiện trên màn hình của Tống Uyển Quân, làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức mắng to Trần Khai Thái là ‘Tra nam’, ngay cả chính Trần Khai Thái cũng đang quở trách chính mình.
Trần Khai Thái nổi giận đùng đùng rời khỏi cổ trấn, nhưng khi hắn vội vàng tới, nghe được lời tự bạch của Tống Uyển Quân, chuyện cũ dần dần nổi lên trong lòng, hắn thế mới biết đến cuối cùng chính mình mới là người có lỗi với Tống Uyển Quân.
Nước mắt vô tình tẩm ướt gương mặt hắn, Trần Khai Thái nói với Tống Uyển Quân: “Uyển Quân, là tôi có lỗi với em, tôi chính là một tên cặn bã, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”
Nghe Trần Khai Thái xin lỗi, nước mắt Tống Uyển Quân giống như vỡ đê rơi xuống, dường như cô đã buông xuống cái gì, cuối cùng thút tha thút thít nói: “Trần Khai Thái, tôi muốn ly hôn.”
Đối mặt với yêu cầu của Tống Uyển Quân, Trần Khai Thái sắp hỏng mất, hắn đã quên chuyện gian phu, chỉ nghĩ muốn giữ Tống Uyển Quân ở lại, nhưng nhìn nước mắt của cô, cuối cùng hắn chỉ có thể nói: “Được, ly hôn, em muốn cái gì tôi đều cho em.”
“Anh nói chuyện cũng thật dễ nghe.” Tống Uyển Quân ngậm nước mắt nói, “Cho dù tôi muốn toàn bộ gia sản của Trần gia, anh cũng cho tôi sao?”
Ai ngờ Trần Khai Thái không chút do dự nói: “Cho, phần gia sản này vốn do em và tôi cùng nhau gây dựng, lúc trước tôi cũng chưa bao giờ để ý việc phải chia gia sản cho em.”
Nghe lời này, nước mắt Tống Uyển Quân rơi càng nhiều, không biết đến tột cùng cô đang khóc vì cái gì.
Trần Khai Thái nói được làm được, lập tức gọi trợ lý đi đóng dấu một phần hiệp nghị ly hôn.
Cuối cùng trước sự chứng kiến của mười mấy vạn người trong phòng phát sóng trực tiếp, Trần Khai Thái và Tống Uyển Quân đã ký hiệp nghị ly hôn, hoàn toàn kết thúc trò khôi hài lần này.
Một khắc sau khi hiệp nghị ly hôn có hiệu lực, Duyên Duyên phát hiện tương lai mình nhìn thấy đã xảy ra thay đổi.
Trong tương lai ban đầu, mặc dù Tống Uyển Quân vẫn lấy được hầu hết gia sản của Trần gia, nhưng sau đó cô dần trở nên xa đọa da^ʍ dật, thực mau cô đã bị tiểu bạch kiểm lừa gạt hết tiền tài, cuối cùng tuyệt vọng nhảy vào dòng sông Chương.
Còn Tất Ngọc Lộ, sau mấy năm trở thành phu nhân giàu có, cô ta đã nghiện cờ bạc, rồi sau đó bị Trần Khai Thái phát hiện chân tướng đuổi ra khỏi nhà, cuối cùng bị đông chết ở đầu đường.
Sau khi biết hết thảy, Trần Khai Thái trở nên dễ giận, suốt ngày điên điên khùng khùng, thẳng đến khi con của Tất Ngọc Lộ trở thành một tên tội phạm gϊếŧ người, tự tay chấm dứt cuộc đời hắn.
Nhưng ở tương lai hiện tại, Tống Uyển Quân sẽ cầm gia sản của Trần gia đi gây dựng sự nghiệp cho riêng mình, đánh hạ một mảnh giang sơn, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ.
Tất Ngọc Lộ sẽ đi phá thai, tìm được một công việc ổn định, làm người một lần nữa.
Trần Khai Thái không hề gần nữ sắc, suốt quãng đời còn lại hắn chỉ quan tâm đến kiếm tiền và đi làm tự thiện, di sản cuối cùng của hắn được để lại cho trẻ em vùng núi.
Duyên Duyên không rõ trong trò khôi hài này người nào đúng người nào sai, nhưng cậu cảm thấy so với tương lai ban đầu, cậu càng thích tương lai hiện tại hơn.
Chỉ là tương lai này tựa hồ thiếu mất một người…. Duyên Duyên bấm tay tính toán, đột nhiên kinh hô ra tiếng: “Ồ!”
Thì ra là hắn!