Tiểu Tổ Tông Nổi Tiếng Trong Show Thiếu Nhi Nhờ Huyền Học

Chương 1

EDIT: HẠ

Cổ trấn Hôi Thạch là một trấn nhỏ du lịch rất nổi tiếng, nhưng bởi vì trời đã vào đông, cổ trấn từ trước đến nay luôn đông đúc khách du lịch lúc này cũng trở nên tĩnh mịch.

Liếc mắt nhìn lại, trên con đường lát đá đã trải qua vô số thăng trầm, trừ bỏ vài vị khách du lịch ít ỏi, trên đường cũng chỉ có các cửa hàng đủ mọi kiểu dáng, những sạp hàng này có một số bán sản phẩm thủ công, một số lại bán đặc sản địa phương. Mà ở giữa những sạp hàng hoa hòe lòe loẹt ấy, còn có một vài sạp hàng xem bói.

Những đạo sĩ đoán mệnh đều dán râu, đôi mắt không biết là mù thật hay là giả mù, mỗi người đều bày ra dáng vẻ cao thâm khó đoán, một lòng chờ người có duyên coi tiền như rác đến đưa tiền cho bọn họ.

"Thanh niên áo xanh phía trước, tôi thấy ấn đường cậu có màu đen, khẳng định sắp gặp tai họa, cậu có muốn bói một quẻ không?"

"Vị lão nhân này tôi và ngài rất có duyên, ngài ngồi xuống đây đi, tôi tính miễn phí một quẻ cho ngài, ngài thấy thế nào?"

Chỉ tiếc đợi hồi lâu, người các đạo sĩ cho rằng có duyên, lại tự động vô duyên với bọn họ, tất cả đều làm lơ sạp hàng của bọn họ đi về phía trước.

Nhóm đạo sĩ có người rung đùi đắc ý, có người lại ai oán thở dài, chỉ cảm thấy thời buổi này nghề đoán mệnh thật sự quá khó làm.

"Thiên cơ không thể tiết lộ ai...." Một đạo sĩ vuốt râu giả cảm thán, "Bần đạo vẫn nên dọn dẹp sạp hàng, trở về nông thôn trồng khoai lang đỏ thôi."

Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên lại nghe được một thanh âm non nớt đáng yêu: "Nếu đạo hữu muốn trở về trồng trọt, gặp nhau tức có duyên, không bằng bùn* dọn quầy đi, để cho tôi chỗ này!"

*Bùn: Ở đây nghĩa là bạn/anh/chị...., vì nhân vật chính còn nhỏ nên nói không rõ, chữ 你 [nǐ] (bạn) nói thành chữ 泥[ ní, nì ] (Bùn).

Lão đạo sĩ nhìn trái ngó phải không thấy ai, đứng lên nhìn xuống quầy hàng, mới nhìn thấy trước quán có một đứa bé đang ôm bình sữa trong tay, răng còn chưa mọc đủ, thậm chí còn không cao bằng sạp hàng.

Ông ta vào nam ra bắc đã nhiều năm, cũng coi như từng gặp không ít người, thế nhưng ông ta chưa từng gặp đứa bé nào xinh đẹp như vậy.

Nhìn làn da này đi, trắng nõn non mịn, giống như có thể véo ra nước.

Nhìn đôi mắt này đi, to tròn linh động giống như hai quả nho đen.

Mặc dù hơi gầy, nhưng đứa nhỏ này không có chỗ nào không đẹp cả!

Con người luôn có suy nghĩ muốn bảo hộ trẻ con theo bản năng, ngay cả đối với người xa lạ cũng thế. Tuy lão đạo sĩ không nghe rõ đứa bé này nói cái gì, nhưng ông cũng biết đứa nhỏ này dường như muốn ông dọn sạp hàng.

Lão đạo sĩ cho rằng đứa nhỏ này muốn chơi bên cạnh mình, ông rất tốt tính dịch quán của mình sang bên cạnh, nhường ra một khoảng trống cho cậu bé.

Sau đó ông nhìn thấy cậu bé cao hứng dùng tay ôm khuôn mặt còn không lớn bằng một bàn tay của mình, cười rộ lên để lộ hàm răng trắng nhỏ như hạt gạo, đáng yêu khiến tâm can ông đều run lên.

Lão đạo sĩ bị nụ cười của đứa bé làm cho mê mắt, sợ cậu bé ngồi một mình sẽ cảm thấy nhàm chán, ông còn hào phóng lấy giấy bút giá rẻ của mình ra, đặt trước mặt cậu để cậu bé ngồi bên cạnh vẽ chơi.