Cả Nhà Vai Ác Nghe Tiếng Lòng, Nghịch Thiên Cải Mệnh Đoàn Sủng Ta

Chương 3

Rất nhanh, Vân phu nhân đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Đúng lúc này, tỳ nữ vào báo, nói rằng tứ tiểu thư nhất quyết không chịu bú sữa, khiến vυ' em gần như phát điên.

Nghĩ đến tiếng lòng trước đó của bé con, Vân phu nhân bất lực thở dài một hơi.

“Bế nàng đến đây cho ta thử.”

Vân Vãn Ninh lại được bế vào lòng Vân phu nhân.

Vân Phu nhân vắt sữa vào bát, bảo tỳ nữ dùng muỗng đút cho nàng, đồng thời dịu dàng dỗ dành.

“Con ngoan, con còn nhỏ, chỉ có thể uống sữa thôi, các bé đều uống sữa mà.”

Vân Vãn Ninh thực sự đói đến mức không chịu nổi nữa, lại thấy là muỗng đút cho mình, liền âm thầm tìm cho mình một bậc thang để xuống.

[Mẹ đang dỗ dành ta, thôi thì thôi, cho mẹ mặt mũi, uống vậy.]

Nữ nhi cho nàng mặt mũi này.

Vân Phu nhân cong môi, lòng tràn đầy vui sướиɠ, ánh mắt nhìn bé con mềm mại đến nỗi có thể nhỏ ra nước.

[Buồn ngủ quá, muốn ngủ thật ngon lành.]

Bé con vừa mới lọt lòng đã ngủ nhiều, chưa kịp bú no mới mấy ngụm sữa đã thấy cơn buồn ngủ ập đến mãnh liệt. Dù cố gắng thế nào, nàng vẫn không thể chống lại được.

Đến khi Vân phu nhân ngước lên nhìn, bé đã ngủ say sưa, miệng còn vương vãi bọt sữa.

Vân phu nhân khẽ cười một tiếng, dùng khăn tay lau nhẹ những vệt sữa trên mặt nàng.

"Biểu tỷ, nghe nói tỷ sinh rồi, ta đến thăm."

Buổi chiều, một bóng hình yểu điệu, eo thon dáng mảnh bước vào phòng, ngồi bên giường nắm lấy tay Vân phu nhân hỏi han ân cần, quan tâm đến mức thái quá.

Vân phu nhân nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, lẳng lặng nhìn người phụ nữ trước mặt.

Áo quần đỏ rực, lông mày kẻ đậm, mắt tô đen, trang điểm lòe loẹt như một yêu tinh. Rõ ràng là khách, là người ở nhờ, vậy mà lại tỏ ra kiêu căng hơn cả nàng - một vị Quốc công phu nhân.

“Đa tạ biểu muội quan tâm, vừa sinh xong con ta rất mệt, muốn ngủ một chút, biểu muội cũng về nghỉ sớm đi."

Chưa nói chuyện được bao lâu, Vân phu nhân đã ngáp dài rồi thϊếp đi.

“Biểu tỷ, biểu tỷ, tỷ tỉnh dậy đi."

Dương Hân Nhi đẩy mạnh vài cái, nhưng nàng vẫn không có chút phản ứng nào.

Thấy nàng ngủ say như chết, Dương Hân Nhi cười thầm một tiếng, sau đó nhẹ nhàng mở tủ quần áo, rất nhanh đã tìm thấy chiếc yếm thêu tên Vân phu nhân.

“Biểu muội này, đang lục lọi cái gì trong tủ quần áo của ta đấy?"

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.

Dương Hân Nhi giật bắn người, nhanh chóng quay lại, theo phản xạ giấu hai tay sau lưng, vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía người phụ nữ trên giường, không biết từ lúc nào đã tỉnh giấc.

"Không, không có gì!"

Ả ta cười gượng gạo, vô cùng chột dạ nói: "Biểu tỷ không phải đang ngủ sao, sao lại tỉnh rồi?"