Omega Cố Chấp Của Nữ Alpha

Chương 1

Tháng chín vừa mới trôi qua, nhưng dư vị nóng bức của mùa hè vẫn còn lưu lại, kèm với đó là mùi thơm ngào ngạt của hoa quế.

Trong vườn trường vô cùng an tĩnh, chỉ có âm thanh ồn ào ở trên sân thể dục của trường.

Từ sân bóng rổ đi ra, Thẩm Gia một bên lau mồ hôi một bên nói chuyện với Chu Dạng đang uống nước.

"Ai, Chu Dạng, cậu nghe nói chưa, hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển đến đấy!"

Chu Dạng giơ tay lau vệt nước ở bên môi, đáp: "Tin tức từ đâu đấy?"

"Thì mới tiết trước tớ nghe giáo viên chủ nhiệm nhắc mãi, còn cố ý đi nghe ngóng ở bên ngoài văn phòng, thấy bảo vị bạn học mới này ở trường cũ có tiếng là nắm đấm sắt, đánh nhau không ai bằng."

Thẩm Gia càng nói càng hưng phấn, "Nghe thôi là đã biết nhất định là một Alpha hung mãnh rồi!"

Chu Dạng nghe vậy thì khinh thường đáp, "Có mãnh thế nào đi nữa cũng làm sao mà so được với Úc ca của chúng ta?"

"Cậu nói cũng đúng."

Thẩm Gia lập tức tán đồng, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía sân bóng rổ, thấy thân ảnh thon dài của đối phương. Giang Úc đang nhảy bật lên cao, trong tay ôm bóng, tư thế cực kỳ tiêu sái dễ dàng ném bóng vào rổ, một lần ăn ngay ba điểm.

Xung quanh vang lên tiếng reo hò chói tai của đám Omega: "Úc ca đẹp trai quá aaaaa!!!!"

Chu Dạng huýt sáo một tiếng, hưng phấn giống như mình là người ném trúng rổ không bằng, Thẩm Gia cũng không cam lòng nhanh chóng hô lên một câu thật to: "Aaaaa... Úc ca soái chết mấtttt..."

Rất nhanh đội của Giang Úc đã giàng chiến thắng với số điểm áp đảo, kết thúc trận giao hữu hôm nay.

Cùng với tiếng hoan hô vang trời của nhóm Omega, Giang Úc từ từ đi ra khỏi sân đấu.

Đúng lúc này, một nam sinh đã quan sát hồi lâu lập tức nắm cơ hội chạy đến.

Trong tay đối phương là một ly nước hoa quả vị quýt mát lạnh, biểu tình mang theo vẻ lấy lòng rõ ràng, đứng trước mặt Giang Úc chớp chớp mắt nói: "Úc ca, uống nước đi."

Giang Úc không nhận, chỉ lười biếng nhướng mi nhìn cậu ta, "Cậu là ai?"

Nụ cười của đối phương trong nháy mắt đã trở nên cứng đờ.

Thẩm Gia thấy một màn này thì thiếu chút nữa đã cười ngặt nghẽo. Cậu ta nhanh chóng cầm bình nước khoáng đã chuẩn bị từ trước ném cho Giang Úc, ở trong không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ.

Thiếu niên dáng người thon dài giơ tay lên, dễ dàng bắt lấy bình nước đang bay tới. Trên cánh tay trắng nõn nổi lên cơ bắp săn chắc, kéo theo rất nhiều tiếng hút khí phía xa.

Hắn mở nắp bình ra, uống một ngụm, sau đó như nghĩ đến điều gì mà nghiêng đầu nói với nam sinh kia, "Ngại quá, tôi không dùng đồ uống không rõ lai lịch."