Ngô Minh rửa tay xong cũng rút giấy lau, dường như vô tình hỏi: "Sao mắt cậu đỏ thế?"
"Xem phim đấy," Diệp Tịch đáp.
Ngô Minh hỏi tiếp: "Phim gì vậy?"
Diệp Tịch không nghĩ ngợi gì: "Titanic ấy, tuần trước mới chiếu ở trong nước, tôi đã muốn đi xem từ lâu mà không mua được vé, hôm nay mới có dịp."
Ngô Minh gật đầu: "Đội của chúng tôi cũng có mấy anh chàng xem phim khóc sướt mướt, đúng là chẳng ra gì. Đi nào, bạn cũ, tôi mời cậu một bữa."
Đạo diễn Lăng nói: "Tốt lắm! Cắt! Qua rồi!"
Đạo diễn Lăng có phần ngỡ ngàng, trước khi quay cảnh này, Thịnh Thần An có nói với ông rằng vừa bàn bạc với Kỳ Tuyết và muốn thêm chút sáng tạo. Đạo diễn không ngờ hai người lại diễn cảnh này tốt như vậy.
Bối cảnh của câu chuyện Dã Vọng xảy ra vào tháng 3 năm 1998, rõ ràng hai người đã nghiên cứu kỹ và biết được Titanic được chiếu tại Trung Quốc vào thời điểm này. Đạo diễn Lăng cảm động vì sự chăm chỉ của họ.
...
Cảnh quay sau đó được thực hiện từ nhiều góc độ cá nhân. Trong suốt quá trình, cả hai diễn viên đều ăn ý tiếp tục diễn theo phần kịch bản đã thay đổi lời thoại.
Sau khi hoàn thành, thợ trang điểm đến để dặm lại cho Kỳ Tuyết. Cậu liếc nhìn về phía Thịnh Thần An.
Cậu đã nhận ra Thịnh Thần An cố tình không diễn theo kịch bản, có lẽ hắn đã nói trước với đạo diễn Lăng, nên đạo diễn mới không ngừng quay. Thịnh Thần An muốn làm cho cậu mất tự tin và xấu hổ.
Kỳ Tuyết biết ơn ai, luôn trả ơn gấp bội, và nếu ai đυ.ng đến cậu, cậu sẽ trả đũa ngay lập tức. Lần này, cậu đã sẵn sàng, và ở cảnh tiếp theo, nếu Thịnh Thần An không bắt kịp vai diễn, đó sẽ không phải là lỗi của cậu.
Cảnh quay của Kỳ Tuyết bắt đầu:
Cậu phá cửa chạy ra từ một quán cà phê, cậu cố gắng chạy, nhưng vì cơ thể mắc bệnh nặng nên chỉ sau một đoạn, hơi thở cậu bắt đầu gấp gáp.
Kỳ Tuyết cảm thấy tức ngực, nhưng vẫn không giảm tốc độ, nhìn thấy mình sắp đến bờ hồ, theo kịch bản gốc, cậu sẽ không chút do dự nhảy xuống nước và van xin Ngô Minh tha thứ cho mình.
Dù bây giờ không phải là thời điểm lạnh nhất trong năm, nhưng độ lạnh của nước hồ cũng không phải dạng vừa.
Đột ngột, cậu dừng lại sát mép hồ, không nhảy xuống, mà quay đầu nhìn Ngô Minh, cố nuốt lại cơn ho và mùi máu tanh trong cổ họng.
Diệp Tịch Thở hổn hển, nhìn Ngô Minh và nở một nụ cười yếu ớt quyến rũ, muốn cầu xin hắn.
Diệp Tịch nói: "Minh ca, anh có thể cho em một cơ hội để sửa đổi không? Tha cho em đi, em thực sự biết sai rồi."
Đối phương cũng sững sờ một lúc, rồi bước tới gần.
Ngô Minh nói: "Cậu nghĩ chỉ một lời xin lỗi là có thể bù đắp cho những mạng người mà cậu đã gϊếŧ sao?"
Đạo diễn Lăng: "???" Cảnh này cũng thay đổi ư? Thịnh lão sư không báo trước, hay anh đã nói mà đạo diễn quên mất?
Cả hai tiếp tục diễn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tịch trắng bệch, cố nén cơn ho và dùng giọng điệu cầu xin: "Minh ca, anh đừng đùa chứ, người chết như đèn tắt, chỉ có người sống mới có cơ hội thay đổi phải không?"
Thấy đối phương vẫn có thể nói chuyện, Diệp Tịch tiến lên hai bước, bất ngờ rút từ túi áo Ngô Minh một bao thuốc. Trong bao thuốc có chiếc bật lửa, chỉ còn vài điếu thuốc, rõ ràng đây không phải đạo cụ của đoàn phim, mà là của Thịnh Thần An.
Diệp Tịch rút một điếu thuốc, đưa cho Ngô Minh, sau đó châm lửa cho anh.
"Minh ca, em biết anh là người tốt, lần này anh tha cho em đi, em nhất định sẽ sửa đổi. Khi nào kiếm được tiền, em sẽ quyên góp cho trường tiểu học hy vọng. Xin anh đấy, hãy để em chuộc tội theo cách khác."