Đêm Quyến Rũ

Chương 46: Sa Bẫy

Chu Minh Tu không ngờ Tạ Đường dám làm thật, vội vã bước nhanh hơn, không dám tiếp tục dừng lại.

Nhìn bước chân hỗn loạn của hắn, Tạ Đường nhếch môi, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ. Sao trước đây cô lại thích một kẻ thế này chứ, đúng là bị mù rồi.

"Đường Đường à, đang làm gì đấy? Có muốn qua đây ngồi với bà một chút không? Hôm nay dì Lưu của con mới làm bánh sủi cảo, qua ăn thử đi?"

Đầu dây bên kia là giọng nói vui mừng và nhiệt tình của bà nội Chu.

Tạ Đường thu hết khí thế ngang ngược lúc nãy lại, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Cháu chỉ đang nhớ bà thôi, muốn hỏi xem bà đang làm gì."

——Tầng dưới.

Chu Minh Tu vừa xuống lầu thì đυ.ng phải Chu Từ Yến.

Hai người đối mặt, nhìn nhau chẳng vừa mắt. Điều hài hước nhất là bên má của hai anh em đều có dấu tay đỏ ửng, kích cỡ giống hệt nhau, lực không chênh lệch, có thể thấy rõ là từ tay của cùng một người phụ nữ.

Điểm khác biệt duy nhất là dấu tay trên mặt Chu Từ Yến nhạt hơn, có lẽ do đã bôi thuốc và để qua một đêm rồi.

Chu Minh Tu liền ra dáng anh trai, để che giấu sự lúng túng, hắn ta còn khẽ hắng giọng, mang chút giọng trách móc hỏi Chu Từ Yến: "Đến đây làm gì?"

Chu Từ Yến nhìn chằm chằm dấu tay trên mặt Chu Minh Tu, trong lòng hừ lạnh, đúng là Tạ Đường rất công bằng mà.

Anh nhếch môi, giọng nói uể oải nhưng ẩn chứa sự bá đạo: "Liên quan gì đến anh?"

Chu Từ Yến không có ý định dừng lại, tiếp tục bước lên lầu.

Chu Minh Tu chặn lại, híp mắt cảnh cáo: "Đây là studio của vị hôn thê tôi."

Chu Từ Yến dừng bước, môi nhếch lên, cười nhạt, lời lẽ mỉa mai: "Anh cố tình nói vậy là nghĩ tôi không biết sao?"

Anh còn vỗ vai Chu Minh Tu, kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Tôi đến chính là để tìm vị hôn thê của anh đấy."

Dù đứng ở vị trí thấp hơn nên Chu Từ Yến trông có vẻ thấp hơn Chu Minh Tu rất nhiều, nhưng khí thế lại không hề thua kém.

Chu Minh Tu vốn đã bực tức từ lúc gặp Tạ Đường, giờ Chu Từ Yến còn cố tình trêu ngươi hắn. Lúc này, hắn chỉ muốn trút hết cơn giận lên Chu Từ Yến.

Đại thiếu gia nhà họ Chu vốn luôn nhã nhặn đã túm lấy cổ áo của Chu Từ Yến, kéo mạnh, nghiến răng nói: "Chu Từ Yến, tôi đã cảnh cáo rồi, đừng có nhắm vào cô ấy, cô ấy là của tôi."

Chu Từ Yến cũng chẳng vui vẻ gì, bị anh ta túm như thế, lửa giận lập tức bốc lên.

Anh giơ tay định đấm nhưng đến giữa chừng, ánh mắt anh lướt qua cầu thang, ngừng lại một chút, rồi ngay đổi ý, hạ tay xuống mà không để lộ chút dấu vết.

"Anh nói, Tạ Đường là của anh?" Anh giả vờ hỏi lại.

Chu Minh Tu rơi vào bẫy: "Đúng vậy, chẳng lẽ không phải sao."

Trong mắt Chu Từ Yến lóe lên một tia tinh ranh, đúng là đồ ngu, không hiểu sao hắn ta có thể sống sót trong nhà họ Chu đến hôm nay.

Anh nhân cơ hội đánh lạc hướng, đổ dầu vào lửa: "Anh à, dù Tạ Đường đã đính hôn với anh, nhưng không có nghĩa là cô ấy là vật sở hữu của anh, trên người cô ấy cũng đâu có gắn tên của anh đúng không?"

"Đừng có lằng nhằng với tôi. Tạ Đường đã đính hôn với tôi, nghĩa là cô ấy là của tôi. Không ai cướp được, chú... càng đừng mong nghĩ đến."

Giọng Chu Minh Tu đầy sự khinh miệt, không hề nhận ra mình đã mắc bẫy.

"Vậy thì, anh à, anh có yêu Tạ Đường không?" Chu Từ Yến lạnh giọng, nghiêm túc nhìn hắn ta.

Chu Minh Tu nghẹn lời, do dự mở miệng.

Nhưng Chu Từ Yến đã nhanh miệng hơn: "Anh yêu cô ấy!"

Câu khẳng định chắc nịch ấy khiến Chu Minh Tu sững người, bàn tay đang siết chặt cũng dần nới lỏng. Hắn ta ngơ ngác nhìn Chu Từ Yến, không hiểu sao anh lại nổi điên lên như vậy.

"Anh yêu những lợi ích cô ấy mang lại, yêu quyền lực của nhà cô ấy. Anh yêu cô ấy là vì nhà họ Chu chấp nhận cô ấy, chứ không phải vì cô ấy là Tạ Đường. Nói thẳng ra, người mà anh muốn cưới không phải là Tạ Đường, mà là một người phụ nữ có thể làm đá lót đường giúp anh."

Chu Từ Yến nói một hơi dài đầy phẫn nộ, nghe như thể anh đang đứng ra bênh vực cho Tạ Đường.

"Anh à, làm sao anh có thể xem hôn nhân như một công cụ được?"

Hai từ "công cụ" được anh nhấn mạnh, như thể sợ rằng ai đó nghe không rõ.

Chu Minh Tu nhíu mày: "Mày nói nhảm cái gì vậy."

"Không nhảm đâu, đây chẳng phải là những gì anh đang nghĩ trong lòng sao." Chu Từ Yến nở nụ cười đắc ý, vẻ mặt cực kỳ khoái chí.

Nhìn thấy vẻ mặt đó của anh, Chu Minh Tu càng điên hơn: "Mày nghĩ mày là cái quái gì mà dám dạy đời tao, Chu Từ Yến. Hôm nay tao sẽ thay người cha đã khuất của mày dạy mày một bài học."

Nói xong, Chu Minh Tu giơ nắm đấm lên, chuẩn bị giáng xuống mặt Chu Từ Yến.

Người đứng trên cầu thang xem kịch liền hoảng hốt, định hét lên, nhưng người bên dưới đã nhanh hơn.

Chu Từ Yến vung một cú đấm thẳng vào mắt Chu Minh Tu, khiến cặp kính của hắn ta vỡ nát.

"Mắng tôi thì được, nhưng đừng có động đến cha tôi!"

Anh xoay tay như thể vẫn chưa đánh đủ.

Chu Từ Yến cẩn thận đặt chiếc túi đựng bộ vest sang một bên, rồi lại vung nấm đấm lên một lần nữa.

Chu Minh Tu bị anh đánh đến mức choáng vàng, hoàn toàn không còn sức lực.

Tạ Đường, vốn định ngăn cản, giờ cũng chẳng buồn ra tay nữa, cô đứng ở cửa cầu thang cười thích thú xem kịch hay.

Chu Minh Tu dù có thân hình cao lớn, nhưng lại giống như một cái gối thêu hoa, chẳng có chút sức lực nào. Bị Chu Từ Yến đấm lăn lộn mấy vòng, cuối cùng chỉ có thể ôm đầu che mặt, cố giữ lại chút thể diện.

Tạ Đường thấy thời gian đã gần tới thời gian khách hàng hẹn gặp, cô không thể để hai người họ làm loạn trong studio của mình được nữa.

"Đủ rồi, muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi."

Chu Từ Yến đánh đủ rồi cũng dừng lại, anh liếc nhìn xuống người bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, dù có cố che đỡ cũng không thoát khỏi những cú đấm.

Đánh cho sướиɠ tay, nhưng vẫn chưa đủ. So với những gì Chu Minh Tu nợ anh, thì vẫn còn lâu mới đủ, một trận đòn chẳng là gì.

Chu Từ Yến nhấc chiếc túi đựng lễ phục lên, cười khinh bỉ, rồi đi thẳng lên lầu.

Một lúc sau Chu Minh Tu mới hoàn hồn lại, cố gắng đứng dậy. Hắn không muốn có người đến và nhìn thấy cảnh này, vội vàng thu dọn, chuồn đi.

Ngồi trong chiếc Bentley, phải một lúc sau Chu Minh Tu mới lấy lại tinh thần và nhận ra một điều. Tại sao Chu Từ Yến lại đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của Tạ Đường và lên lầu như quen lắm vậy? Chẳng lẽ người ăn tối cùng Tạ Đường hôm qua chính là cậu ta?!

Cứ như để xác thực mối nghi ngờ của Chu Minh Tu, lúc này Chu Từ Yến đã quấn lấy Tạ Đường. Anh ta vòng tay ôm lấy eo cô, ấn cô vào tường: ”Đường bảo bối, tối đến để xin lỗi em."

Nói rồi, anh ta áp sát xuống, môi anh chỉ cách môi Tạ Đường chưa đến 2 cm: "Tha lỗi cho tôi, được không?"

Thủ đoạn "muốn bắt phải thả" của anh thật rõ ràng. Đôi môi mỏng của anh cứ lượn lờ ngay gần, nhưng không hạ xuống, chỉ chờ cô nói "được".

Đôi môi mỏng ấy quả thật đầy sự cám dỗ.

Nhưng Tạ Đường vẫn bình thản: "Chu Từ Yến, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, để anh vào phòng thôi đã là nhân từ lắm rồi."

Chu Từ Yến cười: "Đúng vậy, Đường bảo bối là người nhân từ nhất. Để tôi nếm thử một chút xem nào."

Lời vừa dứt, nụ hôn bất ngờ ập tới. Tạ Đường lập tức mềm nhũn ra, không còn cứng rắn được nữa...

-còn tiếp-