Bên ngoài đều nói Chu Nhị thiếu gia là người không biết lễ nghĩa, nhưng họ không biết khi anh nghiêm túc, thái độ lại đúng mực hơn bất kỳ ai.
"Ta biết con đang suy tính điều gì, lời ta nói hôm đó, con có nghe thấy không?"
Bà cụ cầm một chuỗi hạt đỏ trên tay, từng hạt được lần lượt đẩy xuống, như thể bà đang tính toán điều gì đó.
Chu Từ Yến im lặng gật đầu: "Con nghe thấy một ít."
Bà cụ ánh mắt sâu thẳm: "Ban đầu ta tưởng con tiếp cận Tạ Đường chỉ để chọc giận Minh Tu, những chuyện vặt vãnh, ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua."
Bà cụ liếc nhìn Chu Từ Yến: "Chẳng phải con là người không tranh giành với đời sao, bây giờ lại nhắm vào nhà họ Chu rồi?"
Ánh mắt Chu Từ Yến trở nên sâu thẳm hơn, không có chuyện gì có thể qua mắt bà, nhưng anh cũng không có ý định giấu diếm.
"Bà nội, nhà họ Chu lớn như vậy, ai mà không nhắm đến."
Anh không giấu giếm, nhẹ nhàng thừa nhận.
Bà cụ hừ một tiếng, không rõ là châm biếm hay khen ngợi: "Con không giả vờ nữa đi."
Động tác lần chuỗi hạt của bà cụ bỗng dừng lại, giọng nói trở nên lạnh lẽo: "Ta không phản đối việc con tranh giành gia sản, nhưng nếu con muốn dựa vào Tạ Đường để leo lên, con đường đó ta không thông qua được."
"Bà nội, bà thật thiên vị, anh con có thể dựa vào phụ nữ mà con thì không được sao?"
Chu Từ Yến cười, vẻ mặt thờ ơ.
"Minh Tu vẫn đáng tin cậy hơn con nhiều."
Tuy trong lòng bà vẫn thương đứa cháu nhỏ này, nhưng bao năm qua, sự phóng túng của Chu Từ Yến ai cũng nhìn thấy, bà không thể gả Tạ Đường cho một người như vậy được.
"Đúng vậy, anh con là người đáng tin." Chu Từ Yến giọng nói khinh thường: "Đáng tin đến mức sắp mang phụ nữ về nhà rồi."
"Nó dám!" Bà cụ giận dữ, nếu không phải Tạ Đường sống chết đòi cưới Minh Tu, bà đã chẳng buồn quan tâm Chu Minh Tu rồi.
Khóe môi Chu Từ Yến nở nụ cười châm biếm, sao hắn không dám? Chẳng phải đã công khai dẫn Tạ An Nhiên về rồi sao?
Nếu bà nội biết chuyện này, liệu bà còn ép Chu Minh Tu cưới Tạ Đường không?
"Con cũng không thiếu những cuộc tình thoáng qua, nếu muốn chia phần bánh của nhà họ Chu, thì đừng nghĩ đến việc đi đường tắt, lo làm chuyện chính đáng đi."
Bà trách móc không vui, Chu Từ Yến mỉm cười đáp lại: "Con biết rồi, bà nội, con sẽ ra ngoài tìm việc chính đáng làm ngay."
...
Rời khỏi nhà họ Chu, Chu Từ Yến lập tức đổi ý, quay xe đến studio của Tạ Đường.
Có đường tắt thì sao lại không đi? Anh thích đi đường tắt nhất.
Trợ lý Tiểu Trương đang bận rộn xem bản thiết kế trang phục cho một khách hàng khác, khi thấy người ở cửa, cô ngạc nhiên, sau đó đưa bản thiết kế cho khách rồi chạy đến phục vụ.
"Chu tiên sinh, hôm nay anh cũng đến để xem lễ phục sao?"
Chẳng ai là không thích phục vụ một người đẹp trai cả.
Chu Từ Yến nhìn vào bên trong, dường như đang tìm kiếm bóng dáng của Tạ Đường, không thấy cô, anh nghiêng đầu, nở nụ cười với Tiểu Trương: "Không, tôi có hẹn với nhà thiết kế An Đường để đo kích thước."
Tiểu Trương là trợ lý của Tạ Đường, nắm rõ ràng về lịch trình mỗi ngày gặp ai.
Nhưng khuôn mặt của Chu Từ Yến quá mê hoặc, khiến đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, lập tức quên hết mọi sắp xếp.
"Chu tiên sinh, mời lên lầu, nhà thiết kế ở trên tầng hai, tôi sẽ dẫn anh lên."
"Không cần, cô bận việc đi, tôi tự lên được rồi."
Chu Từ Yến phất tay, đi lên lầu.
Người đã đi rồi, Tiểu Trương vẫn đứng ở dưới lầu một lúc lâu mới hoàn hồn, khách hàng gọi cô mấy lần cô mới phản ứng lại.
Tạ Đường đang chăm chú vẽ một thiết kế mới, nghe thấy tiếng động ở cửa, cô nghĩ là Tiểu Trương, theo phản xạ ra lệnh: "Tiểu Trương, pha cho tôi một tách cà phê."
Người đứng sau cánh cửa không trả lời, Tạ Đường quá tập trung vẽ, không nghĩ nhiều.
Cho đến khi một bàn tay dài và đều đặn đặt tách cà phê trước mặt cô, cô mới nhíu mày, không phải là Tiểu Trương?
Tạ Đường ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt đào hoa đầy tình cảm của người đàn ông: "Sao lại là anh?"
"Có ngạc nhiên không?"
Chu Từ Yến kéo bừa một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh Tạ Đường bày ra tư thế nhàn nhã.
Người vừa lại gần, hương thơm gỗ đặc trưng từ anh lan tỏa, khiến người ta thấy thư giãn hơn.
"Anh vào bằng cách nào?" Tạ Đường thắc mắc, nếu không có hẹn, Tiểu Trương sẽ không cho anh vào.
Chu Từ Yến chống cằm, suy nghĩ một lúc rồi cười: "Có lẽ trợ lý nhỏ của em bị tôi làm cho mê mẩn rồi."
Trong lòng Tạ Đường đã hiểu rõ, Tiểu Trương là một người cuồng trai đẹp, cứ nhìn thấy người đẹp là phạm lỗi.
Cô cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, nhìn anh: "Tìm tôi có việc gì?"
Chu Từ Yến không đứng đắn, vừa đến đã bắt đầu giở trò.
Tay anh đặt lên đầu gối của Tạ Đường, kéo váy cô lên một chút, xoa một cái đầy ác ý, giọng nói cợt nhả: "Làm chuyện chính đáng."
Tay Tạ Đường cầm cốc không khỏi run rẩy, suýt chút nữa làm đổ cà phế.
Chưa kịp gạt tay anh ra, Chu Từ Yến đã nhanh nhẹn rút tay về, cô không thể nổi giận, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Bộ dạng dữ tợn của cô giống như một chú mèo nhỏ đang nhe răng vậy.
"Cút ra ngoài."
Tạ Đường đặt cốc xuống, chỉ vào cửa, giọng nói lạnh lùng.
Nhìn thấy anh, Tạ Đường cảm thấy giận, một là vì anh không mời mà tới, hai là vì chuyện hôm đó cô vẫn chưa nguôi giận.
"Chuyện chính còn chưa làm xong, đã muốn đuổi tôi đi? Tạ bảo bối, làm vậy không được đâu."
Tay anh chống lên bàn, lấn tới một chút, định chạm vào tay cô.
Tạ Đường không cho anh cơ hội, né tránh, lạnh lùng nhìn anh: "Anh thì có thể làm gì chính đáng chứ."
Chu Từ Yến ngoài ăn chơi, còn có thể làm gì chính đáng đây?
Chu Từ Yến thừa lúc cô không để ý, cuối cùng cũng nắm được tay cô.
"Em chẳng phải chính là chuyện đáng chính của tôi sao?"
Giọng anh đầy cám dỗ, đôi mắt như muốn mê hoặc người khác, dễ dàng khiến người ta rơi vào bẫy của anh.
Anh không cần làm gì, chỉ cần cười cũng có thể khiến người ta mất hồn. Tạ Đường dường như hiểu tại sao Tiểu Trương lại phát ngốc vì anh, Chu Từ Yến đúng là yêu nghiệt trời sinh.
Nhưng cô dựa vào nghị lực kinh ngạc của mình, cố đè nén cơn xao động trong lòng.
"Ra ngoài, tôi còn phải làm việc."
Chu Từ Yến liếc nhìn bản vẽ trên bàn, đó là một bộ vest nam, anh nhếch môi: "Được thôi, em làm việc đi."
Anh buông tat quá nhanh khiến Tạ Đường không khỏi bất ngờ.
"Nhưng bộ vest này là em làm cho tôi sao?" Anh nhìn chằm chằm vào bản vẽ.
"Anh nghĩ nhiều rồi." Tạ Đường trả lời, cô lấy đâu thời gian làm quần áo cho Chu Từ Yến?
Ngón tay anh mơn trớn lòng bàn tay cô, cảm giác ngứa ngáy lan tỏa, "Lần trước em làm bẩn vest của tôi, em không bồi thường cho tôi sao?"
Không nhắc đến chuyện lần trước thì không sao, nhắc đến thì sắc mặt Tạ Đường càng lạnh đi, anh còn mặt mũi mà đòi cô bồi thường.
Cô giơ tay còn lại lên, véo một cái vào mặt Chu Từ Yến, hành động đầy tính sỉ nhục, dường như thấy chưa đủ, cô còn vỗ thêm hai cái, không mạnh nhưng vang dội.
"Chu Từ Yến, da mặt anh dày thật đấy."
Hành động vừa rồi của Tạ Đường đủ để khiến một người đàn ông tức giận, nhưng Chu Từ Yến không những không giận mà còn ngoan ngoãn sáp lại gần.
Anh nghiêng đầu, cắn nhẹ đầu ngón tay của Tạ Đường, ánh mắt chứa đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hơi thở nóng rực lướt qua tay cô, anh nói: "Tạ bảo bối, anh muốn mặc bộ đồ do chính tay em làm."
-còn tiếp-