Đêm Quyến Rũ

Chương 23: Chiêu trò

Giọng của Chu Từ Yến thoảng bên tai Tạ Đường, khiến cô ngứa ngáy không thôi. Cô quay đầu sang chỗ khác, không thể để tên yêu tinh này quyến rũ thêm nữa.

Bếu không cô sẽ mất kiểm soát mất.

Chu Từ Yến không phải người biết ý, Tạ Đường càng tránh, anh càng thích tiến tới gần.

"Tạ Đường, tôi còn một nong muốn nữa, có thể đồng ý không?"

Tạ Đường nhìn anh với ánh mắt kỳ quái. Anh lại định giở trò gì đây?

"Không."

Cô thẳng thừng từ chối. Chu Từ Yến là kẻ chẳng bao giờ hành động theo lẽ thường, đồng ý với anh chẳng khác nào tự bước vào cái bẫy mà anh đã giăng sẵn.

Chu Từ Yến đã đoán trước rằng Tạ Đường không dễ nói chuyện.

Thực ra cũng không cần cô đồng ý. Cướp luôn là được, anh vốn chẳng phải người biết tuân thủ quy tắc.

Anh tiến lên một bước, Tạ Đường theo bản năng lùi lại một bước.

Cứ thế, một người lùi, một người tiến, đến bước thứ ba thì Chu Từ Yến dừng lại.

Anh đưa cánh tay chạm vào cánh tay nhỏ của Tạ Đường, đầu ngón tay nhẹ nhàng móc lấy miếng vải cotton trắng đã rách, không còn có thể mặc được nữa.

Khi Tạ Đường kịp phản ứng, thứ đó đã nằm trong túi của hắn.

"Chu Từ Yến, anh..." Cô quay đầu đi: "Biếи ŧɦái."

Anh làm sao có thể lấy thứ cô đã mặc và bỏ vào túi mà không thấy bẩn chứ?

Anh ngẩng lên, nhếch khóe môi cười: "Đường bảo bối, đừng giả vờ trong sáng như vậy, khi tôi tiến vào, em đâu có nói tôi biếи ŧɦái."

Kinh nghiệm của Tạ Đường đúng là còn ít, chỉ một chuyện nhỏ như thế cũng khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Khuôn mặt Tạ Đường càng đỏ hơn, muốn phản bác, nhưng miệng như bị thứ gì đó chặn lại, chẳng nói được câu nào.

Chu Từ Yến tự nhiên vòng tay qua eo Tạ Đường: "Được rồi, đưa tôi về khách sạn trước đi, cũng không còn sớm nữa."

Tạ Đường khó chịu né tránh anh: "Anh tự về đi, tôi không rảnh."

Ánh mắt đen láy của Chu Từ Yến nhìn cô: rồi nói một câu rất gợi đòn: "Trời tối thế này, nhỡ có kẻ nào đó mưu đồ bất chính với tôi, tôi mất sự trong trắng thì sao?"

Người khác nói câu này sẽ khiến người ta cạn lời, nhưng Chu Từ Yến...

Tạ Đường ngẩng lên nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng quay đi.

Anh đúng là có nguy cơ đấy, nhưng không cao lắm.

Tạ Đường bình thản nhấc túi lên: "Nếu anh không tự giữ mình trong sạch được, thì cút đi."

Cô lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi, ném về phía Chu Từ Yến, nhìn về phía chiếc bàn lộn xộn, ra lệnh: "Dọn dẹp sạch sẽ, nhớ khóa cửa. Tôi mệt rồi, đi trước đây."

Tạ Đường dứt khoát bỏ đi, để anh lại dọn dẹp hậu quả.

Chu Từ Yến hừ một cái, thật sự coi anh là bảo mẫu sao?

Nghĩ thế, anh nhớ tới chiếc thẻ, có bảo mẫu nào mỗi tháng nhận được 2 triệu 500 nghìn không?

Chỉ là chăm sóc một người phụ nữ thôi mà, có gì khó khăn đâu.

...

Chuyện Tạ Đường cả đêm không về hôm qua bị Tạ Thành Uy biết được.

Vừa bước vào cửa, chưa kịp lên lầu, Tạ Đường đã bị Tạ Thành Uy gọi vào phòng sách.

"Hôm qua con không về nhà à?"

Khuôn mặt của Tạ Thành Uy nghiêm nghị, uy nghi nhìn Tạ Đường.

Tạ Đường ném túi sang một bên, uể oải ngồi xuống ghế sofa, nhắm mắt lại, giọng điệu lười nhác: "Hôm qua sinh nhật bạn, chơi mệt quá, nên nghỉ luôn ở khách sạn."

"Tạ Đường! Ngồi thẳng lại cho ta! Con còn là tiểu thư nhà họ Tạ nữa không, nhìn lại cái dáng vẻ của con xem. Sao con không học theo An Nhiên một chút, ngoan ngoãn lại được lòng người lớn nữa chứ."

Tạ Thành Uy đập tay xuống bàn, khiến đầu Tạ Đường đau nhức.

Cô không nghe lời của Tạ Thành Uy, vẫn nằm dài lười biếng.

Cô khẽ cười: “Được lòng người lớn? Chưa chắc đâu.”

Cái trò trước mặt một kiểu sau lưng moitj kiểu của Tạ An Nhiên, ai mắt sáng chẳng nhìn ra.

Tạ Thành Uy nhíu chặt lông mày, giọng hạ thấp: “Ta biết con muốn nói gì. Bà lão nhà họ Chu thích con hơn, nhưng không phải vì con tốt đẹp gì, mà là vì thân phận của con. Con mang dòng máu của nhà họ An, bà ấy có quan hệ tốt với nhà họ An, nên đương nhiên bà ấy sẽ thiên vị con.”

Kiểu giáo dục áp đặt này của Tạ Thành Uy, Tạ Đường đã chịu đựng đủ rồi. Lời ông ta nói vào tai trái, ra tai phải, cô hoàn toàn không để tâm.

Nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu quen thuộc, nói cô không tốt đẹp gì, nhưng thực ra là coi cô không bằng Tạ An Nhiên.

Từ nhỏ đã như vậy, mỗi lần cô đạt thành tích tốt, không những không được khen, mà còn bị mắng.

Điều này khiến Tạ Đường trước 6 tuổi vô cùng tự ti, tính cách yếu đuối, thường bị những đứa trẻ khác bắt nạt.

Tạ Đường bình tĩnh lại, thả lỏng vai, ngồi thẳng hơn một chút, khí thế vững vàng.

“Thân phận của con chính là lợi thế, con không cần phải làm hài lòng ai cả.”

Xuất thân danh giá của cô khiến cô hoàn toàn không cần phải như Tạ An Nhiên mà cúi đầu, cầu cạnh người khác.

“Cha à, con mệt rồi, về phòng nghỉ trước.”

Tạ Đường mệt mỏi không chịu nổi, đứng dậy định đi ra ngoài.

“Đứng lại! Trong lòng con còn có cha không? Cậu của con dạy con như vậy à?”

Tạ Thành Uy cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức, quát lớn.

Tạ Đường nhếch môi, cười lạnh, rồi nói lớn hơn: “Đúng vậy, Cậu dạy con như vậy đấy!”

Năm Tạ Đường 6 tuổi, Tạ Thành Uy cãi nhau với An Di, An Di đưa Tạ Đường về nhà họ An, và từ đó cô ở nhà họ An suốt 10 năm.

Mãi đến năm 16 tuổi, cô mới quay lại nhà họ Tạ để lấy lại di vật của mẹ mình.

Có thể nói, một nửa cuộc đời của Tạ Đường đã sống ở nhà họ An.

Cô đương nhiên là do nhà họ An dạy.

Cũng may, cô lớn lên ở nhà họ An.

Tạ Thành Uy kiềm chế cơn giận muốn đánh người, ngón tay run rẩy chỉ vào Tạ Đường, “Cả nhà họ An của các người đều vô phép vô tắc, chuyện đi đêm không về nhà như thế, con cũng làm được, có biết xấu hổ không?”

“Em gái con chẳng phải cũng thường xuyên không về nhà sao? Ngày đính hôn của con, nó cũng đâu có về.”

Lời Tạ Đường vừa dứt, Tạ Thành Uy im lặng.

Ông ta run môi, ánh mắt lảng tránh, dường như đang cố tìm một cái cớ để che đậy.

Tạ Đường cười lạnh. Người cha này, đúng là tiêu chuẩn kép.

“Cha, cha còn gì muốn nói nữa không?” Giọng Tạ Đường đầy châm biếm, nhìn Tạ Thành Uy mà chỉ cảm thấy buồn cười.

Chờ mãi, vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại từ Tạ Thành Uy.

“Nếu không còn gì, con đi nghỉ đây.” Tạ Đường hất tay, chuẩn bị rời đi.

Giọng nói khó chịu lại vang lên: “Đứng lại!”

Tạ Đường bất đắc dĩ dừng bước. Sao không nói hết một lần luôn đi?

“Em gái con dạo này muốn tìm chỗ thực tập. Nghe nói việc ở studio của con rất tốt, con cho nó một vị trí vào học hỏi đi.”

Đó không phải là giọng điệu thương lượng, mà giống như thông báo với Tạ Đường hơn.

“Cha à, không ngờ người giữ quy tắc như cha mà cũng đi cửa sau cơ đấy.”

Giọng điệu mỉa mai của Tạ Đường khiến mặt Tạ Thành Uy đỏ bừng.

Nhưng ông ta vẫn kiên quyết nói: “Nó là em con, chỉ là vào học hỏi một thời gian thôi mà.”

Tạ Đường bật cười: “Studio của con mỗi năm chỉ có hai suất thực tập cho sinh viên mới tốt nghiệp. Nếu Tạ An Nhiên chiếm một suất, thì người khác sẽ không có, như vậy là không công bằng.”

“Nó là em con, ưu tiên một chút cũng là lẽ đương nhiên.” Ông ta cứng rắn, không chịu nhượng bộ.

“Vậy cũng được.”

Tạ Thành Uy có phần ngạc nhiên, Tạ Đường lại dễ dàng đồng ý như vậy?

Ngay sau đó, ông ta nghe thấy cô nói: “Studio cậu là người nắm quyền, con phải báo với cậu một tiếng. Đến lúc đó, cha đừng trách cậu coi thường cha.”

Vừa nghe thấy Tạ Đường nhắc đến cậu cô, sắc mặt Tạ Thành Uy tối sầm lại.

Ông ta phất tay đuổi cô đi: “Mau cút đi.”

Tạ Đường biết nhắc đến cậu là có hiệu quả, dù sao cậu của cô cũng đã để lại một dấu ấn khó phai trong cuộc đời Tạ Thành Uy, như một cơn ác mộng không thể thoát khỏi.

-còn tiếp-