Đêm Quyến Rũ

Chương 20: Biện hộ

Tạ Đường ném điện thoại sang một bên, cảm giác nóng bừng trên mặt vẫn chưa tan đi.

Cô đặt chiếc áo dài tay vừa chọn trở lại chỗ cũ, dường như cảm thấy nó không phù hợp.

Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy dài, tà váy vừa vặn che đến bắp chân, để lộ một đoạn mắt cá chân thanh mảnh, và cô cũng thay luôn chiếc qυầи иᏂỏ bên trong.

Cô không muốn cảm nhận nhiệt độ của tên khốn kia.

Tạ Đường xuống lầu, vừa nhìn lên đã thấy Chu Minh Tu đang ngồi một mình dưới nhà.

Thấy cô đi xuống, Chu Minh Tu đứng dậy, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường, đôi mày khẽ nhíu lại, hắn ta thấp giọng gọi tên cô: “Tạ Đường.”

Tạ Đường nâng mắt lên, cũng nhìn lại hắn ta với ánh mắt trầm lặng và phức tạp.

Nhớ lại cảnh vừa chứng kiến trong phòng của hắn và Tạ An Nhiên, cô không thể nào giả vờ tỏ ra bình thường.

Tạ Đường không thể ngờ rằng, cậu bé từng đứng trước mặt cô, che chở cho cô năm nào, giờ đây lại trở nên biến chất đến thế.

Nếu không phải tình cờ bắt gặp cảnh đó, trong mắt cô, Chu Minh Tu vẫn là cậu bé năm xưa, một hình tượng như ánh trăng dịu dàng.

Cô cụp mắt xuống, ngồi xuống một vị trí cách xa hắn ta.

Giờ đây, nhìn hắn thêm một giây cũng khiến cô buồn nôn.

“Vừa nãy không thấy anh ở trên lầu.” Tạ Đường lên tiếng.

Ánh mắt Chu Minh Tu khẽ co lại, hân ta trả lời nhanh chóng: “Anh đi vệ sinh.”

Tạ Đường cười nhạt, hắn đúng là không để lộ chút sơ hở nào.

Chu Minh Tu không để cho Tạ Đường có cơ hội nói thêm, giọng lạnh lùng hỏi thẳng: “Tối qua em đi đâu?”

“Không phải đã nói rồi sao, đi vui vẻ với đàn ông.” Tạ Đường đáp lại với giọng điệu hờ hững.

Cô khẽ nâng chân lên, tà váy nhẹ nhàng lay động, chỉ cần Chu Minh Tu cúi xuống một chút, hắn sẽ nhìn thấy những vết hằn trên bắp chân cô.

Chu Từ Yến đã mạnh tay đến mức vết hằn vẫn chưa biến mất.

Cô không sợ Chu Minh Tu nhìn thấy, thậm chí còn có chút mong chờ.

Nếu hắn biết mình bị chính đứa em trai mà hắn khinh thường nhất “đội nón xanh” cho mình thì sẽ thế nào nhỉ?

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy thú vị.

“Tạ Đường, em đừng chọc giận anh nữa.”

Chu Minh Tu không vui ra mặt, hắn nhìn chằm chằm Tạ Đường nhưng không chú ý đến vết hằn dưới váy cô.

Hắn ta căn bản không tin Tạ Đường sẽ phản bội mình để đi tìm người đàn ông khác. Những lời cô vừa nói chỉ là để trêu tức hắn mà thôi. Cô yêu hắn đến thế, sao có thể làm vậy?

Lần trước, hắn bị sự quyến rũ của Tạ An Nhiên làm mờ mắt.

Sai lầm như thế, chỉ cần phạm phải một lần là quá đủ rồi.

Tạ Đường lặng lẽ hạ chân xuống. Sự thật đã bày ra trước mắt, nếu hắn không nhìn thấy thì đừng trách cô không nhận.

Hắn có thể bị Tạ An Nhiên, một người như thế mê hoặc thì chuyện mù quáng cũng dễ hiểu.

“Chuyện lần đó là anh sai, anh không nên nghi ngờ em, chỉ là anh nhất thời giận dữ, không suy nghĩ thấu đáo.”

Chu Minh Tu nhìn thẳng vào Tạ Đường: “Em biết mà, anh rất ghét thằng em trai đó, nhìn thấy em ăn cá mà nó gỡ xương, em biết anh tức thế nào không?”

Tạ Đường thấy rõ ràng lý do Chu Minh Tu giận dữ không chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt kia, mà thực ra hắn ta lo sợ rằng Chu Từ Yến sẽ phơi bày bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ giữa hắn và Tạ An Nhiên trước mặt mọi người gia đình. Sử dụng cô chỉ như một tấm chắn để che giấu sự bỉ ổi của mình.

"Chuyện đó anh không nhắc lại nữa. Chúng ta sắp kết hôn rồi, em đừng làm loạn nữa, được không, Đường Đường?"

Một câu nhẹ nhàng, như thể muốn xóa bỏ hết mọi sai lầm của hắn ta.

Ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng: "Tôi đã nhượng bộ rồi, cô cũng nên ngừng làm lớn chuyện nữa."

Tạ Đường cũng không muốn dây dưa thêm vì mấy chuyện vớ vẩn này, cô mệt mỏi khi phải đối diện với hắn. Cô còn công việc phải lo, không có thời gian để tranh cãi với hắn.

Cô nói một cách qua loa: “Em không trách anh.”

Tạ Đường có đôi mắt dễ khiến người khác cảm thấy cô là người dễ động lòng, nhưng không phải kiểu phong lưu như Chu Từ Yến.

Giọng nói mềm mại của cô khiến Chu Minh Tu tự tin rằng cô đã tha thứ cho hắn ta.

"Đường Đường, lần trước ở khách sạn, tôi đã sai, để bù đắp, em nghĩ tối nay chúng ta..."

Chu Minh Tu vừa nói đến đây thì giọng nói gấp gáp của Tạ An Nhiên vang lên từ trên lầu: “Chị! Chị đã về rồi à.”

Kèm theo đó là tiếng bước chân dồn dập.

Chu Minh Tu cau mày, nét mặt tỏ rõ sự khó chịu vì bị gián đoạn.

Tạ Đường hạ mi mắt, khóe môi khẽ cong lên một chút. Chắc hẳn Tạ An Nhiên đã nghe lén từ trên lầu một lúc rồi mới chọn đúng thời điểm này để xuất hiện.

Cũng tốt, khỏi cần cô phải kiếm cớ từ chối Chu Minh Tu.

Tạ An Nhiên xuống lầu, nhìn thấy Chu Minh Tu, cô giả vờ ngạc nhiên: “Anh rể đến lúc nào vậy?”

Đúng lúc đó, dì Văn bước tới với khay trà, bà đặt khay xuống một cách lặng lẽ, rồi quay lưng lại, nói với Tạ An Nhiên bằng giọng điệu vẫn còn tôn trọng: “Cô An Nhiên, đừng thất lễ, tiểu thư còn chưa xuất giá, cô gọi anh rể thế này không phù hợp, chỉ làm mất mặt nhà họ Tạ. Nếu ông Tạ biết, chắc chắn sẽ không vui.”

Tạ An Nhiên định phản bác vài câu, nhưng khi dì Văn nhắc đến Tạ Thành Uy, cô lập tức im bặt, chỉ có thể thầm chửi rủa bà trong lòng vì xen vào chuyện không đâu.

Trên mặt cô vẫn giữ nụ cười: “Con biết rồi, dì Văn. Con chỉ nghĩ gọi như vậy sẽ thân thiết hơn thôi.”

Dì Văn lắc đầu, nét mặt nghiêm nghị,: “Cô An Nhiên gọi như vậy chỉ khiến người ngoài nghĩ rằng nhà họ Tạ quá bám víu vào nhà họ Chu, truyền ra ngoài không tốt đâu. Nhà họ Tạ luôn giữ thể diện, không thể vì cô mà làm mất đi danh dự của gia đình được.”

Tạ An Nhiên im lặng, trong lòng giận dữ nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra ngoan ngoãn.

Cùng lúc đó, sắc mặt Chu Minh Tu cũng trở nên khó coi.

Dì Văn không hề để tâm đến sự khó chịu của họ, bà quay sang nói với Tạ Đường một cách kính trọng,l: “Tiểu thư, tôi có nấu chút canh, không làm phiền cô và cậu Chu bàn chuyện nữa.”

Dù dì Văn được gia đình họ An cử đến, nhưng lời nói của bà không sai chỗ nào, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng nhưng không ai có thể bắt lỗi được.

Tạ An Nhiên chỉ có thể cắn răng chịu đựng, trong lòng đầy thù hận. Cô ta nghĩ: Cả dì Văn lẫn Tạ Đường đều là những kẻ đáng khinh.

Tạ Đường làm như không thấy bầu không khí căng thẳng xung quanh, cô hỏi dì Văn, “Dì Văn, canh sắp xong chưa? Tôi còn phải đến xưởng làm việc.”

Chu Minh Tu ho khụ một tiếng: “Một lát nữa, để anh đưa em đi.”

Tạ An Nhiên đảo mắt, lập tức nói: “Chị, em vẫn chưa đến xưởng của chị, chị cho em đi cùng được không? Biết đâu em lại tìm được chút cảm hứng thiết kế.”

Tạ Đường khẽ cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Em nói hay thật, tìm cảm hứng thiết kế ở xưởng của chị, người ngoài nghe chắc tưởng em đến để sao chép đấy.”

Thông thường, Chu Minh Tu sẽ trách Tạ Đường vì quá đáng, nhưng hôm nay hắn không nói gì, thậm chí không thèm đáp lại ánh mắt cầu cứu của Tạ An Nhiên, chỉ lạnh lùng đứng đó.

Tạ An Nhiên không còn cách nào khác, đành phải giả vờ đáng thương: “Chị à, sao chị lại nói vậy? Em chỉ muốn học hỏi một chút thôi, lấy cảm hứng mà.”

Dì Văn vừa dọn dẹp bàn ăn xong, nghe thấy cuộc đối thoại, bà không thể nhịn được mà lên tiếng: “Lấy cảm hứng? Bà già này kiến thức hạn hẹp, nhưng theo tôi hiểu, chẳng phải là sao chép sao? Cô An Nhiên cũng đừng có suy nghĩ lung tung, ai giỏi đến đâu trong lòng mỗi người đều tự hiểu. Nếu cô có làm ra tác phẩm giống của tiểu thư và đoạt giải thưởng, đến lúc bị lật tẩy, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao?”

Sắc mặt Tạ An Nhiên lúc trắng lúc đen, hàm răng cô ta nghiến chặt như muốn nứt ra.

Tạ Đường bật cười, nhìn dì Văn: “Hôm nay canh dì nấu nghe có vẻ thơm hơn mọi khi.”

Dì Văn hiểu ý, mỉm cười, rồi nhắc khéo, “Tiểu thư, muộn rồi, cô nên đến xưởng làm việc thôi.”

-còn tiếp-