Tay cầm tách trà của Hạ Thư Lễ khựng lại, nước trà suýt chút nữa đổ ra ngoài.
Cậu gãi mũi chột dạ, có vẻ như tách trà này cậu ta không thể uống nổi rồi.
Hạ Thư Lễ làm ra vẻ không biết gì, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu, nói: "Ôn Tâm Di lên tầng thượng tìm mày á? Tao biết gì đâu."
"Thật sao? Không phải mày nói với Ôn Tâm Di là tao đang đợi cô ta trên tầng thượng à?" Chu Từ Yến cười như không cười nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Hạ Thư Lễ khẽ ho một tiếng, không thể che giấu được nữa, đành miễn cưỡng thừa nhận: "Đúng vậy, là tao bảo cô ta lên tầng thượng tìm mày, nhưng chẳng qua là tao cũng muốn giúp mày nhanh chóng có được Tạ Đường thôi!"
Cậu ta đập tay vào lòng bàn tay, cố gắng giải thích: "Mày nghĩ mà xem, thích một người thì phải để cô ấy có cảm giác nguy cơ, phải cho cô ấy thấy mày là một món hời, cô ấy mới có động lực để tranh giành, đúng không?"
"Đúng cái đầu mày." Chu Từ Yến giơ tay ném cả tập tài liệu về phía cậu ta, nhưng vẫn thấy chưa hả giận.
Hạ Thư Lễ ôm đầu, kêu lên một tiếng: "Chu Từ Yến, mày..."
Cậu ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã trở nên lạnh lùng của Chu Từ Yến qua khe ngón tay, cười gượng: "Nhẹ tay chút đi."
Chu Từ Yến mất kiên nhẫn: "Cút đi."
"Được rồi, được rồi." Hạ Thư Lễ không dám ở lại nữa, vội vàng rời đi.
Hạ Thư Lễ luôn tự ý giúp đỡ bằng cách gây rắc rối, hôm qua vì cậu ta sắp xếp lộn xộn mà suýt nữa Tạ Đường bỏ đi luôn rồi.
Chu Từ Yến bấm điện thoại, màn hình sáng lên, nhưng vẫn trống trơn, không có một tin nhắn chưa đọc nào.
Anh liếc nhìn đồng hồ, giờ này cô ấy đang ở đâu nhỉ?
Về nhà họ Tạ hay là tới studio làm việc?
...
Nhà họ Tạ.
Tạ Đường định về nhà thay một bộ quần áo, vào giờ này, trong nhà cũng không có ai.
Lưu Thanh Thanh đang bận bám lấy các bà vợ thượng lưu để củng cố địa vị của mình, Tạ Thành Uy thì chắc đang ở công ty hoặc đi tiệc tùng xã giao, còn Tạ An Nhiên, có lẽ đang ở trường.
Vừa bước vào nhà, dì giúp việc đã chạy ra đón.
"Tiểu thư đã về rồi." Bà ấy là người từ nhà họ An theo mẹ của Tạ Đường về nhà họ Tạ, dù sống trong nhà họ Tạ nhưng bà luôn một lòng trung thành với Tạ Đường.
"Dì Văn, cháu về thay đồ thôi." Tạ Đường trả lời dịu dàng.
Dì Văn có vẻ mặt hơi lạ, bà ngước mắt nhìn Tạ Đường một cái, rồi khẽ mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì vậy?"
Giọng Tạ Đường trở nên nghiêm nghị hơn một chút, đoán rằng chắc lại có chuyện gì đó xảy ra trong nhà họ Tạ.
"Chu thiếu gia đã đến, hiện đang ở trên lầu, nói là muốn chờ cô về."
Trước đây, mỗi lần dì Văn gọi Chu Minh Tu là "Chu thiếu gia" Tạ Đường đều kiên nhẫn sửa lại: "Anh ấy là vị hôn phu của cháu, lần sau dì đừng gọi xa lạ như vậy."
Nhưng dì Văn rất cứng đầu, sống chết cũng không chịu thay đổi cách gọi.
Tạ Đường nhướng mày: "Chu Minh Tu đến đây sao?"
Đúng là âm hồn bất tán.
Lần này, Tạ Đường không sửa lời bà nữa, khiến dì Văn hơi ngạc nhiên, thử thăm dò hỏi: "Tiểu thư, có cần tôi gọi cậu ta xuống không?"
"Không cần, cháu lên gặp anh ta."
Tạ Đường có chút tò mò, không biết Chu Minh Tu đến là để giảng hòa hay để truy cứu trách nhiệm.
Phòng ngủ của Tạ Đường ở tầng hai, cùng tầng với phòng của Tạ An Nhiên.
Tạ Đường thích sự yên tĩnh, phòng của cô nằm ở phía trong cùng, còn phòng của Tạ An Nhiên thì ngay cạnh cầu thang.
Những năm trước, Tạ Thành Uy cực kỳ thiên vị, yêu cầu cô phải dọn phòng mình để cho em gái ở.
Cô không chịu, thậm chí còn dọa sẽ kể chuyện ông ta thiên vị cho bạn bè ở trường biết.
Ngôi trường mà cô học là do nhà họ An sắp xếp, phần lớn học sinh ở đó đều xuất thân từ gia đình không tầm thường, đầy quyền thế.
Nếu chuyện này lan ra ngoài, ông ta sẽ trở thành trò cười trong giới, vì sợ mất mặt nên Tạ Thành Uy đành thôi.
Muốn về phòng, Tạ Đường bắt buộc phải đi qua phòng của Tạ An Nhiên.
Lúc này, cửa phòng Tạ An Nhiên chỉ khép hờ, âm thanh từ bên trong vọng ra, không to cũng không nhỏ, đủ để lọt vào tai Tạ Đường.
Thì ra cô ta không đi học à.
"Anh Minh Tu, em nhớ anh quá."
Giọng nói của Tạ An Nhiên đầy nũng nịu, mang theo sự quyến rũ rõ ràng.
Cũng giống như hôm đó khi hai người họ lén lút qua lại trong phòng riêng, cô ta cũng gọi hắn như thế—"anh Minh Tu."
"Anh cũng nhớ em, Nhiên Nhiên."
Giọng người đàn ông cũng vang lên, khiến Tạ Đường cảm thấy buồn nôn.
Hóa ra hắn ta lấy cớ gặp cô để lén lút với Tạ An Nhiên, thật đáng khinh.
"Anh đâu có nhớ em, sau hôm đó anh chẳng hề ngó ngàng gì đến em cả."
Giọng Tạ An Nhiên vừa dứt, cô ta đã cắn vào khuy áo của Chu Minh Tu, ánh mắt nhìn hắn ta đầy gợi cảm, khiến Chu Minh Tu nóng bừng khắp người.
Tạ Đường không bao giờ làm như vậy, mặc dù cô xinh đẹp hơn Tạ An Nhiên, nhưng lại nhạt nhẽo, chỉ biết lấy lòng và nịnh nọt.
Kiểu đó rất dễ khiến đàn ông cảm thấy nhàm chán.
Chu Minh Tu thích sự phóng túng của Tạ An Nhiên, ánh mắt nhìn cô ta càng thêm mơ màng: "Sao lại không tìm, em bệnh anh còn đến thăm cơ mà."
Tạ An Nhiên uốn éo người, nói: "Không phải chuyện đó, em đang nói về... chỗ đó cơ."
Ánh mắt Chu Minh Tu giãn ra, tay vuốt ve eo cô gái, cười xấu xa: "Cô em hư hỏng, để anh xem nào."
Đứng ngoài cửa, Tạ Đường không còn hứng thú nghe tiếp, âm thanh này chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu về mặt sinh lý, không ngờ đằng sau bộ mặt đạo mạo của Chu Minh Tu lại là một kẻ như vậy.
Cô định rời đi, không ngờ dì Văn từ dưới nhà gọi to: "Tiểu thư!"
Tiếng gọi đó lập tức dập tắt bầu không khí nóng bỏng trong phòng.
Chu Minh Tu vốn đang đầy khí thế, giờ thì xìu xuống ngay lập tức.
Hai người trong phòng căng thẳng, Tạ An Nhiên lo lắng lên tiếng: "Anh rể, hình như chị về rồi."
Vì dì Văn chưa bao giờ gọi Tạ An Nhiên là "tiểu thư" trong nhà họ Tạ, chỉ có một mình Tạ Đường được bà ấy gọi như vậy.
Chu Minh Tu cũng trở nên căng thẳng, nếu Tạ Đường biết chuyện giữa hắn và Tạ An Nhiên, thì sẽ ra sao đây? Cô ấy sẽ hủy hôn với hắn mất!
Tạ An Nhiên nhìn Chu Minh Tu, thăm dò cẩn thận: "Nếu chị phát hiện ra quan hệ của chúng ta, anh rể định làm gì? Anh có cưới em không?"
Bước chân Tạ Đường bỗng khựng lại, cô muốn nghe thử xem Chu Minh Tu trả lời thế nào.
Chu Minh Tu nhìn Tạ An Nhiên đầy phức tạp, vỗ nhẹ vai cô ta: "Em chờ anh, khi anh nắm giữ mọi thứ của nhà họ Chu, anh sẽ cho em một danh phận."
Câu nói này của Chu Minh Tu rõ ràng là đang vẽ bánh, dù Tạ An Nhiên có ngu ngốc cũng nhận ra điều đó.
Cô ta giận dỗi chu môi, giọng nói mang theo sự oán trách, cằn nhằn không ngừng: "Anh đúng là đồ lưu manh, lúc cần thì chỉ biết hưởng thụ, hưởng thụ xong rồi thì lại không muốn chịu trách nhiệm, còn muốn qua lại với chị, mọi thứ của nhà họ Chu không để lại cho anh thì cho ai? Em không tin bà già kia sẽ để lại tài sản cho Chu Từ Yến, cái tên vô dụng đó."
Đồ lưu manh?
Ánh mắt Tạ Đường lóe lên một tia sáng, cô khẽ nhếch môi đầy giễu cợt.
Thật đúng là tên xứng danh rồi.
Nhưng sao từ này nghe có vẻ quen nhỉ?
Cô nhíu mày, dường như đã nhớ ra điều gì.
Tối qua, khi Chu Từ Yến rời đi, anh ta cũng ghé sát tai cô và nói một câu y hệt.
"Đồ lưu manh!"
Vậy nên, anh ta cũng đang trách cô vì sau khi hưởng thụ xong thì không chịu trách nhiệm sao?