Đêm Quyến Rũ

Chương 10: Cấm kỵ

Ánh mắt của Tạ Đường dừng lại trên người Chu Từ Yến, đến cũng nhanh đấy.

Nhưng lại vừa đúng lúc, cô cũng khỏi phải tìm lý do để từ chối Chu Minh Tu.

Những gì Tạ An Nhiên đã động vào, cô chỉ thấy bẩn.

Chu Minh Tu cau mày, trong mắt không giấu nổi sự chán ghét: “Chú rảnh quá thì về công ty tìm việc mà làm đi.”

“Anh giỏi như thế, chuyện ở công ty cần gì tới em nhúng tay, em không muốn gây thêm phiền phức cho anh.”

Trong giới kinh doanh, Chu Từ Yến vốn nổi tiếng là kẻ vô dụng, các dự án anh ta phụ trách đều không có tiến triển gì đáng kể.

Chu Minh Tu thường xuyên chế giễu anh ta về chuyện này, nhưng lần nào Chu Từ Yến cũng thản nhiên lờ đi, chẳng mấy bận tâm.

“Chị dâu, có rảnh không?” Anh lại nhắm vào Tạ Đường, cười đầy ẩn ý: “Chẳng phải chị nói sẽ dạy em quy tắc ứng xử sao, em nghĩ hôm nay là ngày thích hợp đấy.”

Chu Minh Tu bất ngờ nắm lấy tay Tạ Đường, lạnh lùng nhìn Chu Từ Yến: “Trước khi học quy tắc, thì phải biết chút quy tắc cơ bản trước đã. Cô ấy là chị dâu của chú, đừng có hỗn láo.”

Hắn đặc biệt nhấn mạnh mấy từ “chị dâu của chú,” cảnh báo rõ ràng.

Chu Từ Yến chẳng hề sợ hắn: “Anh à, tính tình anh tệ như vậy, sao chị dâu chịu được chứ?”

Anh khẽ cười: “Nhưng chị dâu cứ yên tâm, anh tôi không phải lúc nào cũng tệ như thế đâu, chẳng hạn như với cô em gái của chị, anh ấy rất quan tâm đấy.”

Anh cố tình nhắc đến chuyện này, không quên đâm một nhát vào Chu Minh Tu, “Anh rể và em vợ, đúng là một mối quan hệ cấm kỵ nhưng lại vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

Sắc mặt Chu Minh Tu tối sầm lại, lời nói của Chu Từ Yến chạm đúng vào nỗi đau của hắn.

Tạ Đường nhìn về phía Chu Minh Tu, muốn xem hắn sẽ giải quyết thế nào.

“Chu-Từ-Yến!”

Chu Minh Tu nghiến răng, gọi tên anh, ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm, như thể ngay giây sau sẽ lột da Chu Từ Yến.

“Em đây, anh.” Anh nheo mắt, trông đầy kiêu ngạo và đắc ý.

Chu Minh Tu: “Tôi cảnh cáo chú, đừng có ăn nói linh tinh ở đây.”

“Anh à, nhìn anh như thể không chịu nổi một câu đùa ấy.” Giọng điệu của Chu Từ Yến cứ như thể đang chế giễu Chu Minh Tu không biết đùa.

Nhìn dáng vẻ Chu Minh Tu như sắp nghiền nát hàm răng, Tạ Đường cảm thấy trong lòng hả hê không ít, nhất là những lời của Chu Từ Yến, thật sự nói đúng ý cô.

Tên tình nhân này cũng khá có ích, nhưng mỗi tội không chịu nghe lời.

Chu Minh Tu tức đến mức không thốt ra nổi một lời nào, kéo tay Tạ Đường muốn bỏ đi.

Tạ Đường định rút ra, nhưng Chu Minh Tu giữ chặt không chịu buông.

Cô nhíu mày, bây giờ chưa phải lúc để lật bài, đành nhịn xuống.

“Chị dâu, chị không định dạy em quy tắc nữa à?” Giọng của Chu Từ Yến từ phía sau hai người vang lên, có chút thách thức.

Chu Minh Tu càng siết chặt tay Tạ Đường hơn.

Nhìn bóng dáng hai người dần xa, ánh mắt Chu Từ Yến trở nên lạnh lẽo.

Cứ thế mà đi theo hắn sao? Chẳng hề phản kháng chút nào.

Thật là buồn.



Chu Minh Tu kéo Tạ Đường lên xe, định mở miệng giải thích.

“Đường Đường, đừng tin lời Chu Từ Yến nói, anh…”

Đúng lúc đó, điện thoại của Tạ Đường reo lên: “Chờ một chút.”

Là cuộc gọi từ studio, Tạ Đường chẳng buồn quan tâm đến những gì Chu Minh Tu nói, lập tức nghe điện thoại.

Chu Minh Tu cau mày, nét mặt không vui, tỏ rõ sự không hài lòng với hành động ngắt lời hắn của Tạ Đường.

Trước đây, Tạ Đường không coi bản thân là trung tâm như thế này.

Đầu dây bên kia là giọng nói hấp tấp của Tiểu Trương: “Chị Đường, bộ trang phục chị thiết kế lần trước hình như có vấn đề, rắc rối rồi.”

Giống như Tạ An Nhiên, Tạ Đường cũng học thiết kế thời trang khi còn đại học.

Tạ An Nhiên là kẻ chuyên đi bắt chước, những gì Tạ Đường có, cô ta đều muốn cướp lấy.

“Đưa tôi đến studio.”

Tạ Đường cúp máy, giọng điệu lạnh lùng.

Thái độ xa cách của cô khiến Chu Minh Tu cảm thấy hụt hẫng.

“Tạ Đường, em…”

Hắn ấp úng, không biết phải hỏi gì.

Anh muốn hỏi cô có còn giận không, có phải đã tin vào những lời của Chu Từ Yến, hay là cô muốn hủy hôn?

Tạ Đường khẽ ngước lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn: “Có chuyện gì à?”

Chu Minh Tu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, quay đi, mặt lạnh băng cài dây an toàn: “Không có gì, anh đưa em đến studio.”

Không thể nào đâu, cô ấy từng vì cứu hắn mà suýt mất nửa cái mạng cơ mà!

Cô yêu hắn như vậy, sao có thể đành lòng hủy hôn được!

Chu Minh Tu luôn thích nói nửa chừng, để người khác đoán ý, trước đây Tạ Đường luôn để tâm đến những lời hắn nói, nhưng bây giờ...

Tạ Đường khép mắt, môi khẽ nhếch lên, không cần thiết nữa.

Khi xe dừng trước studio, Tạ Đường chỉ chào một câu rồi xuống xe.

Chu Minh Tu gọi cô lại: “Tạ Đường, tối nay anh đến đón em.”

Tạ Đường ngước nhìn hắn, lập tức hiểu ý.

Đây là cho cô một cơ hội đây mà.

Nhưng sao hắn lại nghĩ rằng cô sẽ cần nó nhỉ?

Giọng cô nhẹ nhàng: “Để xem đã, không phải lúc nào tôi cũng có thời gian.”

Chu Minh Tu cau mày, có vẻ mất kiên nhẫn, cô còn muốn hắn nhượng bộ đến mức nào đây?

Tạ Đường tránh ánh mắt của hắn, không muốn nhìn thấy khuôn mặt cau có đó nữa, bèn xuống xe.

Vừa bước vào studio, Tiểu Trương vội vã chạy đến.

"Chị Đường, khách hàng bên kia có việc phải đi rồi, lúc nãy em lo quá."

Tạ Đường hỏi: "Sản phẩm nào gặp vấn đề?"

Cửa hàng chỉ có các sản phẩm độc quyền, mỗi một sản phẩm đều phải qua tay Tạ Đường kiểm tra, hầu như chưa bao giờ xảy ra vấn đề, đây là lần đầu tiên.

Tiểu Trương dẫn Tạ Đường lên lầu, mở cửa ra, trước mắt là chiếc váy dạ hội "Thiên nga đen" do Tạ Đường thiết kế.

Nhìn bề ngoài không thấy có vấn đề gì, Tạ Đường phải lại gần để kiểm tra.

Vừa chạm tay vào, cô lập tức nhận ra điểm không ổn, ngón tay cô nắm lấy phần eo, cau mày: "Phần eo đã bị chỉnh sửa rồi."

Tiểu Trương gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, khách hàng cũng nói phần eo quá chật, không mặc vừa."

Tạ Đường phát hiện không chỉ phần eo mà cả vai cũng đã bị sửa lại một chút.

Cô nghiêng đầu hỏi: "Có ai đã động vào chiếc váy này chưa?"

Tiểu Trương lắc đầu: "Em đã kiểm tra camera rồi, trước khi chiếc váy được đưa ra, không có ai động vào."

Tạ Đường thắc mắc, vậy thì kỳ lạ thật? Chẳng lẽ khách hàng tự mình sửa sao?

Nếu không phải do người trong studio, thì chỉ có thể là khách hàng bên kia có vấn đề, nhưng gây tối như thế này vì mục đích gì chứ?

"Cứ hẹn lại khách hàng đi." Tạ Đường lạnh lùng dặn dò, cô muốn xem thử, ai dám đến cửa gây chuyện.

Tiểu Trương hiểu ý: "Vâng, chị."

Khách hàng đặt chiếc váy này là một tiểu hoa đán mới nổi trong giới giải trí, ban đầu định mặc chiếc váy do Tạ Đường thiết kế để tham dự sự kiện.

Nhưng chưa kịp mặc, đã xảy ra vấn đề.

Thời gian hẹn gặp là buổi tối.

Tạ Đường đang nghiên cứu thiết kế mới trên tầng hai, Tiểu Trương chạy lên báo tin: "Chị, khách hàng đặt váy đã đến rồi."

Tạ Đường đặt bút xuống, bước xuống lầu.

Chưa đến tầng dưới, cô đã nghe thấy tiếng gót giày cao gót và giọng điệu chua ngoa của người phụ nữ: "Nếu việc này không giải quyết ổn thoả, thì cái studio tồi tàn này cứ chờ mà đóng cửa đi."

Tạ Đường không khỏi nhướn mày, tiểu hoa đán này có bối cảnh gì mà dám lớn giọng như vậy, vừa mở miệng đã đòi đóng cửa studio của cô?

Xem ra, cô cần phải gặp cô ta một chút rồi.

-còn tiếp-