Lầm Tưởng Trưởng Công Chúa Là Thiếp Nên Đưa Về Nuôi Dưỡng Ở Bên Ngoài

Chương 20

Người kia vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa, răng cắn chặt vào mu bàn tay của Ôn Chước Cẩn.

"Tỷ tỷ, đừng sợ, ta không có ý xấu. Hãy để ta đưa tỷ rời khỏi nơi này, được không?"

Ôn Chước Cẩn cố nhịn đau, cúi xuống gần và dùng giọng thật của mình, nhẹ nhàng nói để trấn an nàng ấy, hy vọng có thể làm nàng ấy bớt phòng bị.

Người phụ nữ gầy yếu vẫn đang vùng vẫy, đôi mắt mở ra, dưới ánh sáng yếu ớt, ánh mắt ấy hiện lên màu xanh lam nhạt, long lanh như nước, lông mi ướt đẫm những giọt lệ. Trông nàng vừa yếu đuối vừa đáng thương, lại kiên cường phản kháng, không chịu người khác chạm vào, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ yếu ớt.

Ôn Chước Cẩn chợt nhớ đến chú mèo lông dài trắng muốt nàng từng nuôi hồi nhỏ.

Đôi mắt xanh lam tròn trịa, xinh đẹp vô cùng.

Con mèo ấy cảnh giác cao độ, bất kỳ ai đến gần, nó sẽ nhanh chóng giơ móng vuốt đánh trả, khi bị khống chế móng vuốt, nó sẽ dùng răng cắn.

Nhỏ bé, nhưng bướng bỉnh không chịu khuất phục.

Khi mới tiếp xúc, Ôn Chước Cẩn đã bị mèo cào, thậm chí bị cắn. Nếu không phải nàng kiên trì, Khương ma ma đã đem con mèo trả lại.

Giờ đây, người phụ nữ bị Ôn Chước Cẩn giữ chặt kia rất giống con mèo ấy.

Mỏng manh, nhưng không chịu thua.

Vùng vẫy khiến người phụ nữ hao tổn sức lực, nàng ấy thở hổn hển, mùi hương lạnh trên cơ thể càng đậm đặc, hòa quyện với mùi máu tanh.

Ôn Chước Cẩn nhìn thấy trên tay và cánh tay người phụ nữ có vết thương nứt toác, máu vẫn còn rỉ ra. Dưới chiếc chăn rách nát cũng thoang thoảng mùi máu.

"Tỷ tỷ, đừng cử động nữa, tỷ bị thương rồi, ta thật sự sẽ không làm hại tỷ đâu."

Ôn Chước Cẩn cố gắng nói với giọng dịu dàng nhất.

Nhưng người phụ nữ vẫn không ngừng giãy giụa.

Ôn Chước Cẩn muốn khống chế tay chân nàng ấy, nhưng lại sợ rằng khi nàng ấy cố gắng phản kháng sẽ khiến vết thương nặng hơn.

Nàng đành tạm thời buông người phụ nữ ra.

Vừa được thả, người phụ nữ như con mèo bị chọc tức, ngay lập tức vung chiếc trâm gãy về phía Ôn Chước Cẩn.

Ôn Chước Cẩn đã chuẩn bị sẵn, lần này nàng kịp thời né tránh.

Chiếc chăn trên người của nàng ấy tuột xuống, để lộ những mảnh áo rách nát, nhiều chỗ rỉ máu, cổ chân nàng ấy còn thê thảm hơn, da thịt be bét, có xiềng sắt cắm sâu vào da thịt, nhìn mà cũng thấy đau. Thế nhưng nàng ấy lại như không cảm thấy gì, vẫn nắm chặt chiếc trâm gãy trong tay, tiếp tục vùng vẫy chống cự.

Ôn Chước Cẩn vừa xót xa, vừa tức giận.

Tiêu Hương Quán thật tàn nhẫn với nàng ấy đến mức này sao?!

Cuộc thanh trừng của triều đình chỉ mới xảy ra gần đây, vậy mà nàng ấy đã bị thương nhiều như vậy. Có thể hiểu tại sao nàng ấy lại chống cự, ánh mắt cũng trở nên vô hồn, thiếu đi sự tỉnh táo.

Lúc này, Ôn Chước Cẩn chỉ là một kẻ xa lạ, nói gì với nàng ấy cũng không thể nghe thấy.

Ôn Chước Cẩn trầm mặc, dừng lại một chút, rồi mở túi thơm mang theo, lấy ra một viên hương hoàn màu nâu.

Đây là viên hương an thần, được chế từ loại trầm hương thượng hạng, kết hợp với oải hương, hợp hoan hoa, bách hợp và các loại hương liệu khác, có tác dụng an thần, giúp thư giãn tinh thần.

Trong phòng không có chậu than, Ôn Chước Cẩn mở hộp hương đeo bên hông, dùng đá lửa đốt viên hương hoàn rồi đậy chặt hộp hương.

Khói xanh từ hộp hương tỏa ra, lan tỏa khắp phòng.

Hương thơm bao bọc lấy người phụ nữ, thậm chí át đi cả mùi hương lạnh tỏa ra từ cơ thể nàng ấy. Nhưng dường như mùi hương không thể làm dịu nàng ấy, ngược lại khiến cơ thể nàng ấy càng run rẩy mạnh hơn. Nàng ấy thậm chí còn cố gắng đứng dậy với đôi chân tàn tạ, tay cầm trâm gãy đâm về phía mùi hương an thần.

Nhưng nàng ấy không còn sức, đâm không trúng và gần như sắp ngã về phía trước.

Ôn Chước Cẩn khẽ thở dài, đưa tay đỡ lấy nàng ấy, đồng thời nắm chặt lấy cổ tay nàng ấy, cả hai cổ tay gầy guộc đều bị Ôn Chước Cẩn nắm giữ, kéo ra sau đầu.

Ôn Chước Cẩn dùng tay còn lại đỡ lấy cơ thể của nàng ấy từ phía sau.

"Tỷ không mạnh hơn ta đâu, hà tất gì phải cố sức trong lúc này?"

"Nếu muốn sống, thì giữ chút sức lực, bình tĩnh lại đi."

"Nếu muốn chết, cứ tiếp tục giãy giụa, vết thương của tỷ sẽ nặng thêm đấy."

Ôn Chước Cẩn nói nhỏ, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng ấy.

Con mèo trắng của nàng cũng rất thích được vuốt lưng, mỗi khi nó cáu kỉnh, chỉ cần vuốt ve lưng nó là nó sẽ lim dim ngoan ngoãn trở lại.

Hình như cũng có tác dụng, người phụ nữ dần yếu đi, cơ thể nàng ấy lảo đảo rồi ngã vào vai Ôn Chước Cẩn.

Nàng ấy đã ngất đi.